• 327

Chương 101: Khu vườn của ai



Tớ...

tớ bị bọn họ bắt đi.
Thiếu niên xinh đẹp nói.


À.
Cá muối không quay đầu lại.
Nơi này là núi Tinh Lam, là địa bàn của Thức ăn là trời bọn tao!
Người bạn bên cạnh đột nhiên kéo lấy tay gã, gã mới phát hiện có một cái
gương
thình lình xuất hiện trước mặt mình - đó là một mũi kiểm sáng như tuyết.
Nếu người bạn kia không kéo gã lại kịp thì gã đã huơ tay lên lưỡi kiếm rồi.
Bị thương trong tình huống này được xem là tự bản thân gây ra, cho dù bị vót mất đầu ngón tay thì chủ nhân của thanh kiếm cũng sẽ không bị bắt vào nhà tù.
Giọng nói của cậu ta vốn là chất giọng thiếu niên trẻ trung kết hợp với ánh mắt nghiêm túc nhìn một người mà nói chuyện như vậy, ngay tức khắc gương mặt của Cá muối liền trở nên đỏ ửng.

Cái, cái gì chứ!
Cá muối
giận dữ nhìn
thiếu niên,
Ăn nói ngả ngớn như vậy, trong đầu cậu bị cá muối vào rồi sao?

Ngả ngớn?
Nét mặt của thiếu niên lập tức trở nên mờ mịt, lắc đầu rồi phủ nhận nói:
Tớ không có ngả ngớn, mà trong đầu tớ cũng không có cá muối.
Cá muối không để ý tới câu
trả lời
nghiêm túc của cậu ta, mà nhìn vào đôi mắt màu nâu kia, nói gằn từng chữ:
Vậy thì cậu biến thành dáng vẻ của Thiên Mao Mao cũng là vì nhớ anh ta sao?

Đúng vậy.
Thiếu niên nói.
Câu trả lời thẳng thắn này khiến cho một ngụm khí nghẹn ngang cuống họng của Cá muối, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cô bé không biết phải nói tiếp như thế nào.

Mày lại là thằng...

Di chuyển cái
gương
làm lộ ra một đôi mắt lạnh như băng của kiếm khách mặc quần áo trắng.
Vu Văn Tu nhìn chằm chằm vào gã, giọng nói rất trầm thấp, nhưng khiến cho gã phải chịu một áp lực vô hình:
Tặng mày mấy chữ, gây chuyện trước bị đánh là đáng đời.

Mày...

Cuối cùng liền quát to:
Vậy cậu đi tìm cậu ta ngay đi!
Lớn tiếng đến nỗi Bạch Niệm Niệm cùng Vu Văn Tu đều nghe thấy.

Tớ không tìm được anh ấy.
Thiếu niên trả lời.

Cậu...

Cá muối đẩy thiếu niên một cái khiến cậu lảo đảo.
Cô bé xoay người rời đi những cổ tay lại bị thiếu niên bắt được.

Đừng đi.
Thiếu niên nói.

Tớ bị bọ8n họ bắt đi.
Thiếu niên xinh đẹp cất giọng cao hơn, lặp lại lần nữa.

Vậy thì sao.
Cá muối vẫn không quay đầu l3ại.

Tớ bị bọn họ bắt lại!
Thiếu niên xinh đẹp luống cuống,
Bọn họ còn dẫn tớ tới chỗ cho tớ nữa.
Nói tới đây,9 thiếu niên xinh đẹp liền khựng lại.
Vu Văn Tu vẫn đang đi dạo trong cửa tiệm sành ăn.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng có nghe được tiếng nói bên phía Cá muối, nhưng không người nào qua đó làm phiền bọn họ cả.
Nhưng mà, không phải tất cả mọi người đều tự giác được như vậy.
Cá muối cắn chặt môi, trên gương mặt tràn đầy đau khổ, nhưng vẫn đáp lại cậu ta:
Tại sao không để cho tớ đi?

Tớ đói.
Thiếu niên vẫn thành thật như bình thường.
Cá muối đưa một tay ấn chọn mở túi đeo lưng, oán hận mà lấy một thanh chocolate ném cho cậu ta, nhân lúc cậu ta chụp chocolate thì liền tránh thoát, chạy mấy bước, nhưng như có gì thôi thúc mà quay đầu lại, nhìn nụ cười sáng ngời của thiếu niên, nâng cánh tay lên lau nước mắt.
Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình đã gửi cho nhau được mấy cái tin nhắn riêng rồi.

Các người vào vườn của người khác làm gì?
Mấy người Bạch Niệm Niệm đều sững sờ, nhìn ba người chơi mới xuất hiện, trên đầu mỗi người đều có tên cùng với huy hiệu
Thức ăn là trời - Bang chúng.

Muốn hẹn hò yêu đương thì đi tới sống Liên Hoa hoặc là Bích Thủy Tinh Không đi, chạy tới khu vườn của người ta muốn trộm đồ hả? Đi đi đi, đi mau!
Ba người vừa đuổi người, vừa và như vô tình mà cố ý đi tới bên cạnh Cá muối.
Bạch Niệm Niệm thấy vậy, cũng đi tới bên Cá muối, vừa đi còn vừa nói:
Ai muốn trộm đồ chứ? Không có chứng cứ thì đừng ăn nói lung tung được không? Vả lại, không phải các người cũng đi vào sao?

Ô, còn dám trả treo nữa hả?
Một trong ba người nói bằng giọng điệu cợt nhả, nhìn Bạch Niệm Niệm từ trên xuống dưới, đột nhiên vỗ đùi,
Ái chà, đây không phải là Nhớ mãi không quên khiến cho bang Thức ăn là trời của chúng ta phải náo loạn lên sao, thật là ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, thất lễ thất lễ rồi.

Cái gì gọi là khiến cho bang Thức ăn là trời của mấy người trở nên náo loạn chứ? Tôi có chủ động đi trêu chọc mấy người sao? Lần đó, không phải là do mấy người tới làm phiền tối trước sao?
Bạch Niệm Niệm che chở Cá muối ở sau lưng, ngẩng đầu lên nói.
Một người khác không chờ được nữa mà xua tay, động tác giống như đang xua đuổi ruồi nhặng vậy:
Đi đi đi đi đi! Không muốn bị làm phiền thì đi mau đi.

Sau đó thì sao?
Cá muối vừa nói vừa xoay người lại, trên gương mặt đã tràn6 đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên cao hơn mình rất nhiều này,
Cậu nói đi, tại sao bọn họ lại muốn bắt cậu, rồi5 tại sao bọn họ lại dẫn cậu tới chỗ cha cậu, cậu nói đi.
Thiếu niên há miệng ra, nhưng lại không hề phát ra âm thanh.

Cậu không dám nói.
Cá muối lau nước mắt, giọng nói trở nên nghẹn ngào,
Cậu không dám nói cho tớ biết là vì cậu không tin tớ, cậu sợ tớ sẽ bắt cậu lại rồi giao lại cho cha cậu giống như bọn họ vậy, có đúng không?

Không phải vậy!
Thiếu niên lắc đầu liên tục,
Tớ không có không tin cậu!

Vậy tại sao cậu lại không dám nói?
Ngay sau đó Cá muối lại hỏi một câu.
Thiếu niên run run rồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu lại từ từ thở ra, sau đó mới mở hai mắt, há miệng ra:
Tớ...

Không muốn nói thì đổi đề tài khác là được.
Đột nhiên Cá muối lại cắt ngang lời cậu ta, nghiêng đầu đi nơi khác không nhìn cậu ta rồi nói,
Tại sao cậu lại biến thành hình dáng của tớ?

Bởi vì tớ rất nhớ cậu.
Thiếu niên trả lời một cách vô cùng tự nhiên mà rõ ràng.

Anh là Thiên hạ đều là ái khanh của ta, bang chủ Lương thiện đường hả?
Người bạn vừa nãy kéo lấy gã kia nói:
Xin lỗi, bang chủ Thiên hạ, chúng tôi là bang chung của bang Thức ăn là trời, đúng lúc đang tuần tra ở xung quanh đây, thấy các anh không phải là chủ nhân của khu vườn, cho nên mới vào xem thử.

Xin các anh phối hợp, rời khỏi nơi này đi.



Tuần tra?
Vụ Văn Tu cảm thấy khó tưởng, chân mày khẽ nhếch lên.

Với tư cách là bang chủ của Lương thiện đường thì anh ta cũng chưa bao giờ nghe người trong bang nói là phải đi tuần tra cả.


Đúng,
Người kia nói,
Bởi vì nơi này là trụ sở bang hội Thức ăn là trời, để duy trì trật tự cùng giảm thiểu tranh chấp, cho nên mỗi ngày bọn tôi đều sẽ đi tuần tra trong phạm vi mấy cây số quanh đây.

Chủ nhân khu vườn này cũng là người bang hội các cậu hả?
Vu Văn Tu hỏi.


Cũng không phải.
Người kia rất là thành thật.


Mày nói chuyện với người ngoài làm gì! Chủ nhân khu vườn này không phải là người của bang hội tụi tao thì sao, chỉ cần khu vườn ở chỗ này thì cũng không thể thoát được, sớm muộn gì cũng là người bang hội tụi tao thôi!
Gương
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.