• 222

Chương 116: Mì xào đặc trưng của quán



Xin hai vị quan khách chờ một chút,
NPC phục vụ nói,
Tôi sẽ đến xem thử ngay.


Vì vậy, Bạch Niệm Niệm cùng Thỏ Ali8ce đều đứng im tại chỗ, giao công việc đàm phán lại cho phục vụ làm, đây vốn cũng là trách nhiệm tồn tại của anh ta mà.
3

Cái gì? Có khách đang đợi bàn sao?
Tiểu mờ mịt duỗi dài cổ nhìn ra cửa, tiếp đó liền trừng to hai mắt, ngạc nhiên hòa 9với vui mừng mà hô lên:
Nhớ mãi không quên!


Anh lại hung dữ với em!
Tiểu mờ mịt không vui,
Anh trai của người khác đều sẽ tự lột bánh ú ra cho em gái, sao đến anh lại chẳng những không lột, mà ngày nào cũng càm ràm em.
Nói xong còn liếc đôi đũa của cậu ta,
Anh còn đánh em nữa!

Bạch Niệm Niệm không lên tiếng, thầm nghĩ, chả trách sao hai người lại làm lành nhanh như vậy, thì ra là anh em, nhìn có vẻ rất giống anh em ruột.

Ăn nhanh đi ăn nhanh đi, đừng khách sáo, coi như là anh ấy mời hai người ăn vậy!
Tiểu mờ mịt kéo lấy lá gói bánh ú ra, không hề khách sáo mà chỉ vào Thiên Mao Mao nói.
Bạch Niệm Niệm thấy Tiểu mờ mịt cũng không cởi quần áo bánh ú ra, mà chỉ xé lá ra một góc, lộ ra nếp màu trắng cùng với mứt táo màu vàng trong suốt nằm giữa lớp nếp. Cô bé bưng bánh ú, cắn xuống một cái lỗ, phía trên liền lộ ra nhân bánh ú, hai tay lại bóp nhẹ một cái, lớp nhân bánh trong bụng bánh ú liền bị nặn tới chỗ hổng này.
Một tiếng hô này liền thu hút được rất nhiều ánh mắt của người chơi, B6ạch Niệm Niệm vô cùng lúng túng, rất muốn nói với cô bé ấy một câu em nhìn lầm người rồi. Cô không thích bị vây xem, nhưng k5hông ngờ rằng sẽ lại trở thành tâm điểm của đám người một lần nữa.

Nhớ mãi không quên, tới đây mau!
Tiểu mờ mịt không coi ai ra gì mà hô to,
Tới đây mau, tới đây mau, Nhớ mãi không quên!

Bạch Niệm Niệm không muốn thu hút thêm càng nhiều cái nhìn chăm chăm của người khác nữa, vì vậy liền cùng Thỏ Alice đi tới. Còn chưa lên tiếng thì Thiên Mao Mao đã đứng lên nhường chỗ, còn nói với hai người:
Xin lỗi, bọn tôi không biết hai người đang đợi bàn. Hai người ngồi đi.


Hả?
Tiểu mờ mịt ngạc nhiên nhìn Thiên Mao Mao, ánh mắt mang theo mong đợi nói,
Phải đi sao? Không thể ghép chỗ sao?


Em hỏi anh?
Thiên Mao Mao hỏi ngược lại, còn trừng mắt nhìn cô bé nữa.
Tiểu mờ mịt lập tức nghiêng đầu hỏi Bạch Niệm Niệm, cười vô cùng ngọt ngào:
Chị Nhớ mãi không quên, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, đúng là có duyên! Cho nên có thể ghép bàn lại không?

Thỏ Alice sửng sốt, cô bé không ngờ bánh ú tinh này sẽ nói xin lỗi với mình, bởi vì người đi đường không tập trung đụng vào người khác là cô bé, đụng rơi bánh ú của Tiểu mờ mịt còn không cẩn thận đạp một chân lên đó cũng là cô bé. Mặc dù sau đó, Tiểu mờ mịt có hơi dây dưa lằng nhằng không chịu bỏ qua, nhưng cô bé cho rằng mình mới là người có lỗi trước.

Cậu cậu cậu nói gì?
Thỏ Alice ôm củ cà rốt của mình hỏi khẽ, vừa không chú ý đã lại nói lắp rồi.
Tiểu mờ mịt gãi gãi cái ót cách một lớp vỏ bánh ú, rồi nói:
Nhưng trong chuyện vừa nãy tớ cũng có sai, nói chung là chúng ta đều nói xin lỗi với nhau rồi thì huề nhau đi. Này, hai người đừng cứ đứng nữa, mau ngồi xuống đi, nếu không lại bị dòm ngó nữa đó.

Thỏ Alice cũng không thích cảm giác bị người khác dòm ngó chỉ trỏ giống Bạch Niệm Niệm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn Bạch Niệm Niệm nhiều lắm, nếu không thì lúc trước đã không bị nói lắp như vậy rồi. Nghe thấy Tiểu mờ mịt nói như vậy, cô bé liền kéo Bạch Niệm Niệm ngồi xuống một băng ghế dài.
Đúng lúc này, NPC bồi bàn cũng bưng mì xào cùng bánh ú mà Tiểu mờ mịt muốn lên, sự chú ý của Thỏ Alice lập tức bị mì xào hấp dẫn lấy. Sợi mì mảnh dài mượt mà được một lớp bóng loáng mỏng bao quanh, lá rau tươi mới có màu sắc xanh mướt khiến người ta vừa nhìn đã thích, con tôm cùng thịt bằm ẩn nấp giữa mì sợi cùng rau xanh, mùi thơm xông vào mũi làm cho người ta không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.

Thật, thật là thơm!
Thỏ Alice nhìn chằm chằm hai đĩa mì xào kia không chớp mắt, kéo kéo quần áo Bạch Niệm Niệm,
Chị Niệm Niệm, đây chính là mì xào mà em đã nói với chị đó!

Bạch Niệm Niệm cũng bị mùi thơm tựa như ảo mộng quyến rũ nước miếng giàn giụa, nhưng so với Thỏ Alice thì cô vẫn còn một chút lý trí, trở tay đè bàn tay nhỏ bé đang rục rịch của Thỏ Alice lại, nói khẽ:
Đây là họ gọi, đừng động vào, tự chúng ta gọi thêm một phần nữa.

Mặc dù nói nhỏ, nhưng bốn người đều ngồi cạnh nhau trên một cái bàn cho nên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhưng Bạch Niệm Niệm lại nhìn về phía Thỏ Alice, Thỏ Alice núp sau lưng cô không lên tiếng, nhưng rõ ràng có thể nhận ra là không muốn thấy Tiểu mờ mịt.
Tiểu mờ mịt nhìn Thỏ Alice, lại sờ cái bụng của mình, nhấp nhấp miệng, nhìn về phía Thỏ Alice rồi nói:
Lúc nãy rất xin lỗi, tớ không nên làm như vậy.

Kiểu ăn này rất là tiện lợi, trên tay cũng sẽ không bị dính khắp nơi đều là nếp, khuyết điểm chính là trong quá trình bóp nặn, bên trong lá gói bánh sẽ bị sót lại một ít nhân bánh, có hơi lãng phí.

Lột ra ăn đi,
Thiên Mao Mao đoạt lấy đũa từ trong tay Tiểu mờ mịt,
Ăn như vậy rất phí phạm.


Hai người tới trước, cho nên hai người ăn trước đi.
Thiên Mao Mao vô cùng ga lăng nói, còn đẩy đĩa mì xào đến bên cạnh Bạch Niệm Niệm cùng Thỏ Alice nữa.
Thỏ Alice nước miếng sắp chảy xuống tới nơi rồi, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, không có động đũa.

Em cho rằng anh muốn để ý tới em sao?
Thiên Mao Mao đặt đũa xuống, dùng ngón tay chọt chọt lên trán Tiểu mờ mịt,
Còn không phải do chính em không học giỏi! Nếu như em giống như em gái của người khác mềm mại đáng yêu nghe lời như vậy thì đừng nói là lột bánh ú cho, ngày ngày đút cơm cho em ăn thì cũng không có vấn đề gì đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.