• 222

Chương 117: Anh em cãi vã


NPC bồi bàn lại bưng hai đĩa mì xào tới đặt bên cạnh Thiên Mao Mao và Tiểu mờ mịt, lúc này Bạch Niệm Niệm mới cùng bọn họ8 ăn. Còn Thỏ Alice, đĩa mì xào trước mặt cô bé cũng đã sắp thấy đáy rồi.


Ăn nữa không? Lại gọi cho em thêm một 3phần nữa nhé?
Bạch Niệm Niệm nói.

Thảo nào ăn ngon như vậy, hức.
Thỏ Alice lặng lẽ nhìn Bạch Niệm Niệm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhớ mãi không quên, chị còn đáp ứng em một cái bánh ú đó nhé,
Tiểu mờ mịt cười ha hả nói, hai chân mãn nguyện mà đung đưa tới lui trên băng ghế dài,
Cái bánh ú mà em mới vừa ăn rõ ràng không phải là tay nghề của Không quên tình đầu, lúc nào chị mới nhờ anh ấy làm một cái bánh ú trả lại cho em vậy?

Tiểu mờ mịt không thèm nhìn anh trai mình, mà nhìn Thỏ Alice, chậm rãi ngồi lại trên băng ghế dài rồi hỏi:
Có phải cậu gặp phải chuyện buồn gì không?

Nếu không phải thì tại sao lại có người hâm mộ anh trai có thái độ tồi tệ như vậy chứ? Nếu không phải thì lúc đi đường sao lại không tập trung, còn bị cô bé để mắt tới giả bộ bị đụng phải chứ? Tiểu mờ mịt thấy chỉ trong nháy mắt mà trong mắt Thỏ Alice đã có nước mắt dâng lên rồi, lại càng chắc chắn suy đoán của bản thân.
Lần này, Tiểu mờ mịt không vui thật rồi, ngay cả bánh ú thích ăn nhất cũng bị đặt xuống, trong đôi mắt to cũng có ánh nước:
Thiên Mao Mao, anh luôn không thích em như vậy. Mỗi ngày đều cắt xén tiền tiêu vặt của em không nói, ngay cả tiền vàng trong trò chơi do chính em kiếm được, mỗi lần đều bị anh quấy rối. Anh sao mà, sao mà xấu xa như vậy chứ. Rốt cuộc em có phải là em gái ruột của anh không? Nhất định là em được nhặt về đúng không!

Điệu bộ này không phải là giả vờ. Ngay cả Bạch Niệm Niệm cũng thấy không đành lòng, liếc mắt nhìn Thiên Mao Mao, quả nhiên vẻ mặt của cậu ta cũng không còn hung dữ giống như vừa rồi, nhưng giọng điệu vẫn không có thay đổi:
Thỏ Alice bày ra bộ mặt 囧, đến nỗi mặt đều đỏ lên, cúi đầu xuống, nhưng làm cách nào cũng không thể nhịn được tiếng ợ. Bạch Niệm Niệm gọi một ly nước cà rốt cho Thỏ Alice, cúi đầu tiếp tục ăn mì xào trong đĩa, một cảm giác quen thuộc tự nhiên xuất hiện.

Mì xào này...
Bạch Niệm Niệm trầm ngâm.

Em... em không có!
Tiểu mờ mịt gào lên, đá cái bàn định chạy, Thiên Mao Mao đưa tay ngăn cản nhưng không cản được. Tuy nhiên, cuối cùng thì tay của Tiểu mờ mịt vẫn bị người khác tóm được.

Thả...
Tiểu mờ mịt quay đầu nhìn lại, người tóm lấy cô bé lại là Thỏ Alice,
Thỏ tinh cậu làm gì? Tớ cũng đã nói xin lỗi với cậu rồi mà.

Mặc dù Bạch Niệm Niệm đúng là định nhờ Hứa Dật Trình làm một cái bánh ú đền cho Tiểu mờ mịt thật, nhưng lại bị người ta nói một cách thẳng thắn như vậy, cô vẫn ngớ ra trong chốc lát: Thì ra trong mắt người khác, quan hệ giữa mình và Hứa Dật Trình đã thân mật như vậy rồi sao?

Anh cảnh cáo em, đừng quá trớn,
Thiên Mao Mao nói với Tiểu mờ mịt,
Nhìn những chuyện mà em đã làm xem, còn mặt dày bảo người ta đền cho nữa hả? Nếu có lần sau sẽ tịch thu thiết bị trò chơi của em luôn.

Thiên Mao Mao ngồi ở trên băng ghế dài không đứng lên, chỉ liếc mắt rồi nói:
Được rồi, mau trở lại đi, đừng làm ảnh hưởng tới người khác dùng cơm. Anh mày chẳng thèm đánh mày đâu.

Bàn tay đang siết chặt Tiểu mờ mịt của Thỏ Alice dần dần buông lỏng ra:
Tớ hâm mộ cậu quá...


5Im miệng, ăn của em đi.
Thiên Mao Mao trừng mắt nhìn cô bé.
Nói thật, sau khi nhìn Thiên Mao Mao do Bé cưng tham ăn đóng giả xong, lúc này lại nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên mặt chính chủ, Bạch Niệm Niệm cảm thấy rất không quen.

Cậu bao nhiêu tuổi rồi, tớ thấy cậu và tớ không kém bao nhiêu đâu ha? Này, cậu học trường nào? Nếu có người bắt nạt cậu thì báo tên cho tớ, tớ...
Tiểu mờ mịt nói tới đây bỗng nhiên bị khựng lại, tiến tới gần mới nói khẽ,
Anh tớ sẽ bảo vệ cậu. Đừng thấy bề ngoài của anh ấy giống một tên trắng trẻo ẻo lả, nhưng thật ra rất biết đánh, vô cùng biết đánh luôn.


Phụt...
Thỏ Alice nín khóc bật cười, nhưng lại càng hâm mộ bánh ú tinh này hơn.

Đúng vậy, em chính là do anh trên đường đi học về, cứu từ trong miệng chó hoang ra rồi nhét vào cặp sách mang về nhà đó. Sao nào, lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, biết chối rồi hả? Anh cắt xén tiền tiêu vặt của em là sợ em mỗi ngày đều ăn bánh ú rồi biến thành người béo, đến lúc đó sao yêu đương được hả, hả? Anh cũng không có quấy rầy em kiếm tiền vàng trong trò chơi, vậy em làm một Thần nông đi, trồng rau cải cũng không làm lỡ chuyện ăn ăn uống uống của em. Rồi kết quả sao? Học những trò lừa bịp gạt người từ ai?

Nói tới đây, Bạch Niệm Niệm liền hiểu ra, quả nhiên lúc trước Tiểu mờ mịt nhận được sự nhờ vả của người chơi bán bánh ú kia thật.
Thỏ Alice lắc đầu, không biết từ lúc nào mà hốc mắt cũng đã trở nên hồng hồng, càng tôn thêm bộ quần áo thỏ trắng như tuyết cùng hộp dụng cụ ăn uống củ cà rốt to lớn, giống y hệt con thỏ tu thành tinh:
Tiểu mờ mịt, nếu cậu cứ chạy đi như vậy thì anh cậu sẽ buồn lắm đó.


Vậy liên quan gì cậu...
Tiểu mờ mịt thấy đôi mắt đỏ của Thỏ Alice, liền sửa lời lại,
Trời ơi, anh ấy sẽ không thế đâu, lòng dạ anh ấy cứng rắn như sắt đá vậy đó. Cậu buông tay tớ ra để tớ đi mau, nếu không anh ấy sẽ đánh tớ đấy! Hay là cậu đi cùng tớ luôn đi.


Không phải chứ, Nhớ mãi không quên, chị không biết sao?
Tiểu mờ mịt ngạc nhiên nói,
Mì xào này là do Không quên tình đầu nấu đó. Chẳng phải anh ấy là đầu bếp mà quán cơm nhà họ Mao mời từ bên ngoài về sao?


Hả?
Bạch Niệm Niệm sửng sốt, trố mắt nhìn nhau với Thỏ Alice cũng đang sửng sốt. Mặc dù cô biết Hứa Dật Trình đã từng làm nhiệm vụ nhà họ Mao, đến Mao phủ nấu đồ ăn, nhưng lại không ngờ là đã qua lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn tới làm cho quán cơm nhà họ Mao.

Không không không không cần, hức,
Thỏ Alice ợ một cái rồi nói,
Mặc dù em r9ất muốn, hức, ăn một phần nữa, hức, nhưng thật sự không thể ăn được nữa rồi, hức.


Phụt ha ha ha...
Tiểu mờ mị6t cười ha hả, dùng khuỷu tay đụng đụng Thiên Mao Mao,
Anh, tiếng ợ của cậu ấy giống của em thật đó ha ha ha.


Con thỏ của tớ...
Cô bé thấp giọng nói,
Bị con chó mà ông nội nuôi xé nát rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.