Chương 132: Thầm kín như hạt bụi (*)
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1546 chữ
- 2022-02-04 07:45:33
Tương tự như vậy trong tình yêu, người ta có thể thầm lặng yêu thích, như một hạt bụi quanh người mình yêu mà thôi, không nói ra nhưng vẫn cam tâm t8ình nguyện, lặng lẽ nở ra những đóa hoa vui sướng trong lòng.
Thật ra thì em cũng thích anh! Em bằng lòng ở bên anh, ngày ngày ăn đồ ăn ngo3n mà anh nấu! Đúng, chính là như vậy, đừng thẹn thùng, lớn tiếng nói ra đi, Vua tham ăn sẽ ban cho cậu sức mạnh, Bạch Niệm Niệm! - Triệu Tiểu Dã ph9iên bản mini giơ hai cái bông tua lên cổ vũ Bạch Niệm Niệm, Bạch Niệm Niệm lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Hứa Dật Trình:
Em...
Hứa Dật Trình că6ng thẳng đến nỗi tất cả mồ hôi đều ứa ra.
Đều do mình quá thẹn thùng, chỉ một câu nói mà lắp bắp mãi không nói xong, mới khiến cho hắn lại hạ thấp tư thái lần nữa, mới biến thành cảnh tượng như bây giờ.
Phải làm gì đây, bây giờ lại đồng ý thì gượng gạo quá! Bạch Niệm Niệm vô cùng ảo não, thấy đồ ngọt trên bàn, chợt nhớ tới lời Hứa Dật Trình vừa mới nói,
Hình như vào ngày này tháng sau là con gái đưa chocolate cho con trai.
Vì vậy, cô im lặng thở dài nơi đáy lòng: Vậy thì, cứ dựa theo cách thức mà anh đã nói để làm đi.
Dù sao thì Triệu Tiểu Dã phiên bản mini này chỉ là do tự bản thân Bạch Niệm Niệm tưởng tượng ra t5hôi.
Nếu như là Triệu Tiểu Dã thật thì cô ấy nhất định sẽ vô cùng thẳng thắn mà dạy dỗ Bạch Niệm Niệm: Nói nhiều như vậy làm gì! Gật đầu nói
được
là được rồi! Bởi vì, cho dù là Vũ Văn Tu, Hứa Dật Trình, hay là rất nhiều nam sinh khác, thật ra thì đều thấy sợ câu
Thật ra thì em
cùng
Thật ra thì anh
này.
Không sao, em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ, anh chỉ muốn có một cơ hội đường đường chính chính đối xử tốt với em thôi, để em thấy anh là một người thế nào.
Nếu như em cảm thấy anh có chỗ nào không tốt thì hãy nói thẳng với anh là được rồi.
Hứa Dật Trinh nói.
Hễ các nam sinh mà có chút thật lòng với đối tượng mà mình tỏ tình, thì đều lo lắng cô gái sẽ dùng một câu như vậy để từ chối mình, ví dụ như là,
Thật ra thì em đã có người thích rồi
,
Thật ra thì em chỉ xem anh là bạn bình thường thôi
,
Thật ra thì anh là người tốt, nhưng chúng ta không hợp đâu
,
Thật ra thì anh không hiểu rõ em
...
Cho nên, Vu Văn Tu vừa nghe thấy lời mở đầu này của Bạch Niệm Niệm thì cũng biết bản thân không có chuyện vui rồi, con Quái chocolate đó không cẩn thận lăn tới bờ sông cũng xem như là có duyên giúp giải vây cho anh ta rồi.
Gặp đúng người đúng thời điểm, thật sự là không hề dễ dàng, cho nên mới muốn nắm bắt, muốn quý trọng nó.
Càng để ý, thì lại càng căng thẳng.
Cùng với lời hẹn ước, còn có một tấm chân tình vẹn nguyên của hắn nữa.
Bạch Niệm Niệm nhìn ánh mắt của Hứa Dật Trình, chợt nhớ tới một câu nói trong sách:
Gặp hắn, cô trở nên rất thấp rất thấp, thầm kín như hạt bụi, nhưng trong lòng cô là vui mừng, từ trong bụi bặm nở ra hoa.
Bây giờ, người biến bản thân thành hạt bụi, là hắn.
Nhưng mà, anh sẽ không từ bỏ, anh chỉ vứt bỏ chỗ mà em cho là không tốt, sau đó làm lại, cho đến khi nào em không hề cố ép bản thân, không hề do dự mà chấp nhận anh, cho đến khi chúng ta thật sự ở bên nhau - Hứa Dật Trình thẩm nói trong lòng.
Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên nhìn hắn, thầm nghĩ, em còn chưa nói hết câu, mà anh đã...
Hứa Dật Trình nhìn Bạch Niệm Niệm do dự, không mở miệng, trong lòng vừa là mong đợi, vừa lo lắng.
Hắn thật sự không nỡ khiến cô ấy phải chịu một xíu xiu uất ức nào, cho nên cuối cùng, chung quy vẫn dịu dàng thở dài, mỉm cười lắc đầu, cắt đứt lời nói mà Bạch Niệm Niệm chưa nói ra khỏi miệng.
Bộ quần áo này là do Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ may sao, hình như chưa từng thấy ở cửa tiệm sành ăn.
Ánh mắt của Hứa Dật Trình vẫn không dời khỏi người Bạch Niệm Niệm, qua thời gian một bữa cơm, cuối cùng đã nói chuyện lại bình thường rối.
Ừm.
Hả?
Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên,
Sao anh biết?
Hứa Dật Trình sửng sốt, hỏng bét, cô ấy sẽ không cho là mình không có chuyện gì lại đi dạo khu quần áo nữ nhé? Trong ấn tượng của hắn, chắc là chỉ có nữ sinh mới có thể đi dạo một lần qua khu thời trang cả nam và nữ, dù là không mua nhưng cũng phải giúp mắt được thỏa mãn.
À...
Hứa Dật Trình nói lỡ miệng cho nên cảm thấy lúng túng, liền quyết đoán mở rộng đề tài này ra, ngón tay thao tác mấy cái trong không khí, lấy một cái áo thun thời trang đã mua từ lâu từ trong túi ra đưa cho Bạch Niệm Niệm, rồi nói,
Suýt chút nữa đã quên rồi, cái này...
cũng là tặng em.
Bạch Niệm Niệm tò mò nhận lấy cái áo thun màu trắng kia, giữ nó ra nhìn thử, phía trên logo của Thiên đường sành ăn, là một con mèo trắng đáng yêu đang ngoẹo đầu nhìn về bên phải, không biết đang nhìn cái gì.
Đáng yêu quá, cảm ơn anh.
Bạch Niệm Niệm cũng không có cảm thấy hình vẽ của cái áo này có gì không đúng, rất vui vẻ nhận lấy.
Ăn cháo thuốc xong, Bạch Niệm Niệm lại ăn một phần chè xoài cùng bánh crepe xoài liền không ăn nổi nữa, cho nên đành phải tạm thời cất một bàn đồ ăn ngon kia vào trong túi đeo lưng.
Thật sự muốn mau tới cấp 30, là có thể học kỹ năng mới
Ăn ngấu ăn nghiến
rối, sau đó sẽ càng ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn nữa.
Mà bây giờ, đến phiên Hứa Dật Trình phải đối mặt với cụm từ lúng túng này.
Mặc dù thời gian mà Hứa Dật Trình quen biết Bạch Niệm Niệm kém xa Vu Văn Tu, nhưng điều kỳ diệu của cảm tình, chính là ở chỗ nó không thể đoán cũng không thể trù tính được.
anh đã sợ bị từ chối như vậy sao? Anh có chút lòng tin với bản thân mình đi được không? Nhưng mà ánh mắt mà hắn nhìn cô, thật sự quá dịu dàng, dịu dàng đến độ cô không thể nói lời chất vấn ra khỏi miệng được trong khoảnh khắc đó, tựa như kỳ tích vậy, từ đôi mắt của Hứa Dật Trình, Bạch Niệm Niệm đã cảm nhận được tâm ý của hắn.
Hắn chắc chắn không phải sợ bị từ chối, sợ mất mặt, hắn thật sự nghiêm túc về vấn đề này, giao hết quyền lựa chọn vào trong tay cô.
Vậy..
Bạch Niệm Niệm vô cùng tiếc nuối nói,
Vậy em ăn trước...
Hửm? Em muốn ăn cái nào trước? Hay là ăn đồ ngọt trước? Món cá sóc này cũng khá được, anh tự nếm thử còn có thể, chua ngọt, hẳn là em sẽ thích...
Bạch Niệm Niệm nuốt
ực
một ngụm nước bọt, vội vã xua tay:
Không không không phải, ý của em là..
Cô chỉ chỉ chén cháo thuốc bị đặt ở trong góc,
Hay là em ăn cái kia trước đi.
À, đúng, ăn cháo mau đi, một hồi sẽ nguội mất.
Hứa Dật Trình ngượng ngùng sở mũi, sờ tới một tầng mồ hôi tinh mịn.
Bạch Niệm Niệm cất hoa cùng trứng thú cưng vào trong túi đeo lưng, ngồi trên băng ghế dài, dùng mấy hớp mà
ừng ực ừng ực
ăn sạch chén cháo kia, chẳng bao lâu sau hai bên đầu gối đã trở nên ngứa ngáy, chứng tỏ chúng đang lành lại.
Hứa Dật Trình cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay không mặc cái áo thun con chó nhỏ ngậm cá nhỏ đó, rõ ràng là cố ý mua trang phục tình nhân mà.
Chân em đã không sao rồi, chúng ta mau trở về đoàn đội đi!
Bạch Niệm Niệm nói xong, cùng Hứa Dật Trình sử dụng truyền tống bạn tốt, trở lại bên cạnh Tiểu tham ăn tham ăn.
Con thú cưng đại bàng của Tiểu tham ăn tham ăn bay trên trời chỉ dẫn phương hướng, anh ta đang tự mình dẫn Cá muối cùng Meo thật to thật to đuổi theo một con quái chocolate lớn, chạy đến nỗi phải thở hổn hển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.