• 222

Chương 135: Dưới hoa tường vi



Em thử xem,
Thiên Mao Mao nói,
Vừa hét lên là cũng không có bánh ú để ăn đâu, em có tin không.
Đối với cô em gái này, cậu ta cũng rất bó tay, chỉ8 đành phải dùng một ánh mắt xen lẫn giữa
xin lỗi
cùng
khẩn cầu
mà nhìn về phía Hứa Dật Trình, Hứa Dật Trình bắt được ánh mắt của cậu ta, đầu tiê3n là sửng sốt, sau đó mới gật nhẹ đầu.

Tiểu mờ mịt không biết gì cả mà đặt câu hỏi với Hứa Dật Trình:
Không quên tình đầu, lúc nào thì anh 9sẽ làm bánh ú tiếp vậy?
Không quên tình đầu khẽ mỉm cười:
Kết bạn đi, đợi anh làm xong sẽ gửi qua cho em luôn.

Thật hả?!
Tiểu mờ mịt mừng rỡ kh6ông kể xiết,
Oh yeah!
Cô bé siết chặt tay thành nắm đấm, nhỏ giọng kêu lên.
Từ xa nhìn lại có thể thấp thoáng thấy được nóc căn nhà gỗ nhỏ của Tiểu tham ăn tham ăn, ven đường qua căn phòng nhỏ nở nhiều loài hoa không biết tên, gió nhẹ thổi tới, tựa như là một bức ảnh động, hoặc như là cảnh vật trong truyện đồng thoại vậy.
Sau khi Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình nhảy xuống.

Trứng thú cưng mà anh cho em đã nở rồi!
Bạch Niệm Niệm vội mở túi đeo lưng ra, dù sao thì trên mạng đều nói, thú cưng nở ra trong túi đeo lưng nếu không thấy được chủ nhân đầu tiên thì sau này sẽ hình thành tính cách lầm lì.
Bảng chọn túi đeo lưng được chia làm rất nhiều ô vuông ngay ngắn, trứng thú cưng cùng hoa tường vi mà Hứa Dật Trình tặng cho Bạch Niệm Niệm đang nằm trong hai ổ cuối cùng.

Đi xuống dưới nhìn còn đẹp hơn.
Hứa Dật Trình vô cùng dịu dàng,
Dám nhảy không?
Hắn muốn nói, nếu như không dám, thì hắn có thể nhảy trước, sau đó sẽ đứng phía dưới đỡ cô, bảo đảm sẽ không để cô bị té ngã xuống đất.
Nhưng mà Bạch Niệm Niệm lại khẽ nhếch mày, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, giống như là đang nói
Chuyện này có gì mà không dám.

Được, vậy anh đếm một hai ba, chúng ta cùng nhảy.
Hứa Dật Trình nói.
Trang trại mini của Tiểu tham ăn tham ăn đã ở gần ngay trước mắt, rẽ một khúc cua nữa là tới rồi.

ùng ục
, Bạch Niệm Niệm nghe thấy tiếng nhắc nhở.
Lúc này Thiên Mao Mao mới thả lỏng quần áo của cô bé ra, cô bé5 liền chạy đến kết bạn với Hứa Dật Trình, sau đó mới lại tung tăng chạy tới phía trước, chào hỏi nói chuyện phiếm với từng người tựa như đã quen thuộc nhau rồi vậy.
Lúc rẽ ngay khúc cua, Hứa Dật Trình cùng Bạch Niệm Niệm vô cùng tự nhiên mà dừng bước lại, nhìn theo cả đoàn đội đã mất hút.
Bọn chúng men theo sườn dốc mà leo lên, gần như đã chiếm hết hai phần ba diện tích rồi.

Đẹp quá đi!
Đôi mắt Bạch Niệm Niệm đều bị thắp sáng lên rồi.
Nhưng mà, trong túi của Bạch Niệm Niệm còn có rất nhiều chiến lợi phẩm do Quái chocolate nổ tung văng ra ngoài.
Mọi người đến trang trại
của Tiểu tham ăn tham ăn là để
chia chiến lợi phẩm
cùng ăn mừng, cho nên Bạch Niệm Niệm chỉ chơi một lúc ở sườn dốc hoa tường vi kia, cùng chụp mấy tấm hình cất vào trang cá nhân thôi, sau đó liền đi theo ngọn đồi mọc đầy cỏ xanh về phía trước, tập hợp với đoàn đội.
Đủ loại tin tức ở góc trái tầm mắt đẩy lên trên tựa như tin nhắn spam vậy, cô
buộc lòng phải dừng bước lại, chủ động lật ngược về, sau đó liền đờ người ra.

Hệ thống [Trước mắt nhắc nhở: Trứng thú cưng của bạn đã nở rồi.

Sao vậy?
Hứa Dật Trình quay đầu lại hỏi.
Mèo trắng mới vừa sinh ra khá yếu ớt, tiếng kêu mỏng manh, mỗi một tiếng đều tựa như một mảnh lông chim mềm mại nhất, lướt nhẹ qua nơi thổn thức nhất trong trái tim của người ta.
Bạch Niệm Niệm cẩn thận bể một cục nho nhỏ, giơ lên, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại kia của nó.
Chẳng bao lâu sau, các đội viên của đoàn FFF liền phát hiện có hai người trong bọn họ đã bị lạc mất rồi.
Nhưng mà, mọi người đều đã quen biết nhau lâu như vậy, cũng đã sớm hiểu nằm lòng quan hệ của Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình rồi, ngay cả Tiểu Nghệ cuồng bạc hà mới gặp lần thứ hai cũng không có lộ ra dáng vẻ
Hình như có chỗ nào không đúng
.
Rừng rậm trải rộng ở phía Tây của núi Bắc Uyển chính là nơi Bạch Niệm Niệm đã giải cứu Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ, cũng là nơi mà cô bị bắt cóc.
Càng đi về phía Đông Nam, cây rừng lại càng thưa thớt hơn, đến tận nơi mà Bạch Niệm Niệm đang đứng thì gần như không thể thấy được bao nhiêu cây cối chọc trời nữa, đập vào mắt đều là cỏ nhỏ xanh ngát mềm mại.
Lúc này, quả trứng thú cưng màu trắng đã nứt thành mây mảnh nhỏ rồi, một con mèo trắng vô cùng đáng yêu đang lờ mờ nằm trong ô, trong đôi mắt thật to tràn ngập xa lạ với thế giới này.
Bạch Niệm Niệm không có phát ra âm thanh, đầu tiên là mang theo mừng rỡ nhìn Hứa Dật Trình, sau đó mới cẩn thận lấy con mèo trắng ra ngoài.
Bạch Niệm Niệm đành phải đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn, cùng hắn đi về phía sườn dốc kia.
Một làn gió mát rượi thổi tới, rồi mùi hương ngọt ngào quen thuộc phất qua sát mặt, Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên mà cười một tiếng, càng bước nhanh hơn.
Hai người chạy đến bên sườn dốc nhìn xuống dưới, ước chừng sườn dốc chỉ cao khoảng hai ba mét thôi, phía dưới là một sườn núi với thảm cỏ xanh, nhìn có vẻ vô cùng mềm mại.
Nơi tiếp giáp giữa thảm cỏ cùng sườn dốc có một biển hoa tường vị màu hồng cùng màu trắng rất rộng lớn.

Được!
Bạch Niệm Niệm gật gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng.

Một, hai, ba!
Hai người tay trong tay cùng nhau tung người nhảy xuống, trong bầu không khí ngọt ngào - khoảnh khắc đó, Bạch Niệm Niệm có thể nhớ cả đời.
Hứa Dật Trình liền buông lỏng tay ra, Bạch Niệm Niệm cũng có thể dùng hai tay để chụp màn hình.
Ai cũng không nhắc tới chuyện nắm tay, giống như đó chỉ là một lần hỗ trợ lẫn nhau vô cùng bình thường giữa những người bạn bình thường mà thôi vậy, nhưng lòng bàn tay của Bạch Niệm Niệm vẫn âm ỉ nóng lên, hình như còn sót lại hơi ấm bàn tay của Hứa Dật Trinh nữa.
Hứa Dật Trình chia tay ra, nói với Bạch Niệm Niệm:
Tới đây, bên này.
Bạch Niệm Niệm quay đầu nhìn, ở một chỗ không xa phía sau lưng Hứa Dật Trình hình như là một sườn dốc.
Đừng nói là phải nhảy xuống nha? Dường như Hứa Dật Trình cũng đoán được Bạch Niệm Niệm đang nghĩ cái gì, liền gật đầu với cô, rồi nói:
Không sao đâu, không cao, phía dưới đều là có, cho dù ngã xuống cũng không đau.
Cho dù là vậy, hắn vẫn không rụt tay mình về.

Phù!
Hỏa Kỳ Lân vẫn luôn chạy trên đất bỗng nhiên bay lên,
Phù
một tiếng liền phun một quả cầu lửa mini ra, con mèo trắng nhỏ trong tay Bạch Niệm Niệm còn chưa lớn bằng cái đầu của Hỏa Kỳ Lân, nhưng cũng ngọ nguậy đứng lên, vô cùng hung hăng nhăn lỗ mũi lại, lộ ra răng sữa, kêu
ha

xia
, lông màu trắng toàn thân đều dựng lên, vừa lui về sau vừa ra oai.

Nhưng mà nó thật sự là quá nhỏ, vừa không để ý tới là xiêu vẹo té
sạch
vào trong tay Bạch Niệm Niệm rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.