• 222

Chương 156: Một lời không hợp


Triệu Tiểu Dã nhíu mày lại:
Há? Thì ra không phải là vì đón tiếp tôi à.



Đương nhiên là không phải!
Tầm Hoan liếc trắng mắt, ngẩng đầu8 nhìn bầu trời.
Cậu ta lấy một viên đá có bề ngoài xấu xí từ trong túi đeo lưng ra, hai tay vừa tung hứng qua lại, vừa đi chậm trở về.
Từ xa xa, Triệu Tiểu Dã đã thấy cậu ta quay lại rồi, nhưng chẳng muốn để ý tới, tựa vào trước bệ cửa sổ của Kiếp sống trôi nổi nhìn hắn ta làm việc.

Hừ,
Tầm Hoan hừ một tiếng từ trong lỗ mũi,
Bàn về phi đao, tôi cho cô hai mươi mét, ba mươi mét, một trăm mét luôn! Muốn chém tôi? Cho cô năm mét, chém tới vạt áo tôi thì coi như là tôi thua!

Hai người không nói thêm gì nữa, lại nhào vào đánh tiếp, cho dù Bạch Niệm Niệm kêu thế nào cũng không lôi kéo được Triệu Tiểu Dã. Đao kiếm lại càng không nói, cô càng không có cách nào chen được một lời khuyên nào, ngược lại còn bị Hứa Dật Trình kéo ra phía sau bếp lò trốn, giảm nguy cơ bị thương.

Sao cậu lại khiến bản thân gầy thành như vậy, không ăn cơm hả?

Lúc Kiếp sống trôi nổi nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Dã hỏi hắn ta.
Tầm Hoan bị ánh đao đường kiếm càng ngày càng dày đặc của Triệu Tiểu Dã nhốt trong một góc, hô to:
Anh! Cô ta không phải là chị em tốt của vợ anh sao!

Ba người trưởng thành sửng sốt cùng một lúc, lần đầu Triệu Tiểu Dã thấy một quan hệ thân thích gấp khúc như vậy, đúng thật là chẳng biết nên nói gì luôn.
Tầm Hoan quăng một lời kịch chuyên dùng của nhân vật phản diện làm bia đỡ đạn ra xong, liền chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Cậu ta tới làm gì vậy?
Triệu Tiểu Dã hỏi Bạch Niệm Niệm.
Triệu Tiểu Dã đan chéo mười ngón tay của hai bàn tay vào với nhau, lắc cổ9 tay đi tới trước mặt cậu ta,
Thằng quỷ nhỏ kia, nói đi, làm chuyện gì có lỗi với Niệm Niệm nhà tôi hả?


Tôi làm cái gì?!
Tầm Hoan tr6ừng mắt phản bác lại, đột nhiên nhớ tới xưng hô mà Triệu Tiểu Dã gọi mình, lại vội bổ sung một câu,
Cô nói ai là thằng quỷ nhỏ hả? Bà... Bà cô 5già!

Bạch ngọc ánh trăng không giống những quặng sắt hay gỗ khác, mặc dù đều phải hao phí nhiều sức lực để làm ra, nhưng bản thân nó đã tự mang hơi lạnh, cho nên Kiếp sống trôi nổi cũng sẽ không đổ nhiều mồ hôi giống như lần trước nữa.
Nếu không, lấy bộ dáng gầy gò hiện giờ của hắn ta mà cởi quần áo ra, thì chính là một đứa ở chịu đủ sự áp bức bóc lột của nhà địa chủ rồi.

Cậu nói cái gì?
Triệu Tiểu Dã tức khắc phẫn nộ,
Có phải là cậu muốn bị đánh không hả? Dám nói tôi là bà cô già?! Hôm nay, tiểu gia ta đây sẽ để cho cậu trả giá vì nói mà không biết lựa lời!

Tầm Hoan cũng không yếu thế chút nào:
Tới đi! Sợ cô? Nếu sợ cô thì tôi cũng không gọi là Tầm Hoan!

Triệu Tiểu Dã một đao nối tiếp một đao:
Liên quan gì tới anh ta!


Ừ, liên quan gì tới tôi.
Hứa Dật Trình cũng nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
Triệu Tiểu Dã chỉ cảm thấy có một cơn gió từ phía sau thổi qua, vừa xoay người lại, Kiếp sống trôi nổi đã như một tia chớp chạy đến phía trước quầy bếp, cầm hòn đá lên, như điên như cuồng:
Đá trên núi, Đá trên núi!

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hòn Đá trên núi kia thì cho dù là bình tĩnh như Hứa Dật Trình, cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Cậu vốn cũng không gọi bằng cái tên này mà!
Triệu Tiểu Dã tay không tấc sắt mà tiến về phía trước, Tầm Hoan cầm phi đao sửng sốt, vội tránh sang bên cạnh, thoát được một cú đấm của Triệu Tiểu Dã, còn định tiếp tục lui về phía sau, kéo rộng khoảng cách cho phi đao của mình bay vút ra.

Đừng có núp, nít ranh!
Triệu Tiểu Dã trở tay lại là một trảo, không ngờ đối với một chiêu này, có vẻ như Tầm Hoan đã có kinh nghiệm, thuận thế xoay một cái liền tránh thoát được, đắc ý quệt mũi mình:
Cô nói không tránh là không tránh à? Tại sao tôi phải nghe lời cô chứ, bà cô già!

Kiếp sống trôi nổi lắc đầu:
Thỉnh thoảng thôi.

Triệu Tiểu Dã cũng không biết hắn ta là nói
thỉnh thoảng không ăn
hay là
thỉnh thoảng sẽ ăn
. Nếu là vế sau, vậy thì lợi hại. Nói không chừng một ngày nào đó, hắn ta sẽ trở thành nhân vật chính của Thiên đường sành ăn, tiêu đề của bài viết là gì đó.

Ở đâu ra?
Hắn hỏi Tầm Hoan.
Tầm Hoan bắt tay nhón lấy cơm chiên trứng, rồi ném vào trong miệng, bị nóng đến nỗi nhảy mấy cái ngay tại chỗ, nhưng lại không nỡ nhả cơm ra.

Em không có nói sai.
Tầm Hoan làu bàu một câu.
Triệu Tiểu Dã chợt cười lên:
Đúng vậy, tôi chính là bà đàn ông thích múa đao múa kiếm đó, còn cậu thì sao? Một con gà con múa may cũng không nổi hả?

Lại là một câu
Bà cô già
! Triệu Tiểu Dã thở phì phò chỉ mũi mình:
Có phải là cậu bị mù rồi hay không hả, có bà cô già nào mà đẹp trai như này không?!

Tầm Hoan cười nhạo một tiếng:
Chậc… đẹp trai thì có ích lợi gì, còn không phải cũng bị con chốt ăn mất thôi sao ()? Chẳng qua chỉ là một bà đàn ông thích múa đao múa kiếm mà thôi.


Anh! Anh trông chừng người phụ nữ điên này chút đi!
Chỉ chốc lát sau, Tầm Hoan rơi xuống thế yếu liền bắt đầu tìm viện trợ từ bên ngoài.
Hứa Dật Trình tiếp tục làm cơm chiên:
Chuyện bản thân gây ra thì tự đi mà giải quyết.

Đó đúng thật là, quá đáng rồi.
Bạch Niệm Niệm thấy Tầm Hoan đi rồi mà quay trở lại, lúc ngang qua bên cạnh Triệu Tiểu Dã còn ngẩng cao đầu nghênh ngang mà đi. Cô căng thẳng đến trái tim cũng bị xách lên, rất sợ hai người này một lời không hợp lại đánh nhau. Tuy nhiên, Triệu Tiểu Dã không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế dựa nghiêng đó, chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Tầm Hoan, lướt theo cậu ta tới bên cạnh Hứa Dật Trình giống như là một cây đèn pha vậy.
Bạch Niệm Niệm buông tay:
Tớ cũng không biết nữa.

Tầm Hoan mới vừa rẽ một chỗ ngoặt, vỗ lên đầu mình:
Mẹ nó, quên mất việc chính rồi.

Cứ sửng sốt như vậy một lúc, liền để cho Tầm Hoan nắm được cơ hội, chuồn mất.

Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Bạch Ngọc Kinh trên trời, cô chờ đó cho tôi!


Cô!
Tầm Hoan đã bị chọc giận cả người,
Tôi thấy cô là phụ nữ cho nên mới nhường cô thôi!


Ồ, té ra không phải là đang trốn tôi sao?
Sự nghi hoặc của Triệu Tiểu Dã không hề giống như đang làm bộ,
Vậy tôi cách cậu mười mét lại cầm đao chém cậu, nếu phi đao của cậu có thể bắn trúng tôi thì coi như cậu mạnh!

() Ở đây dùng phép chơi chữ,
đẹp trai
là soái, soái là quân tướng trong bàn cờ tướng, tướng cũng bị chốt ăn.

Tầm Hoan.
Hứa Dật Trình không vui la cậu ta.
Tầm Hoan bốc hỏa:
Có bản lĩnh thì dùng đao thật súng thật đánh một trận đi!


Tay không cậu còn không đánh lại tôi, chứ nói gì tới đao thật súng thật?
Triệu Tiểu Dã cho cậu ta một ánh mắt khinh thường,
Đi về luyện tập thêm đi, người tiếp theo.

Triệu Tiểu Dã cười lạnh một tiếng:
Vậy là đang nhận lỗi với Niệm Niệm nhà chúng tôi rồi?

Tầm Hoan sửng sốt, độ3t nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như đang giảm xuống.

Anh, cho anh này.
Cậu ta ném hòn đá lên trên quầy bếp, thái độ hời hợt giống như là đang ném rác rưởi vậy.

Đây là cái gì vậy?
Bạch Niệm Niệm tò mò đi tới nhìn, nhưng động tác lại không nhanh bằng cậu thanh niên gầy ở trong căn nhà gỗ nhỏ kia.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.