• 327

Chương 157: Quả mọng (*) chua chát


Tầm Hoan lại phồng mang trợn mắt muốn đi đánh nhau, Triệu Tiểu Dã lại không sợ cậu ta, ngược lại còn nhếch khóe miệng lên, bình tĩnh 8mà nói với Hứa Dật Trình:
Đầu bếp, anh như vậy coi như không có lòng rồi.


Bạch Niệm Niệm nghe những lời này của cô ấy, tro3ng lòng dao động, ánh mắt phức tạp chần chừ giữa Hứa Dật Trình cùng Tầm Hoan.
Hứa Dật Trình bày ra ánh mắt nhàn nhạt, Tầm Hoan giống như là bị ấn phải nút tạm ngừng vậy, không nói tiếng nào nữa.
Bạch Niệm Niệm lặng lẽ đánh một cái tag trong lòng: Hình như Hứa Dật Trình hôm nay rất tức giận
Chẳng hạn như lần này, Hàn Tiểu Nhã hoàn toàn có thể gửi Đá trên núi tới, nhưng cô ta lại vẽ vời thêm chuyện kêu Tầm Hoan mang tới đưa. Cô ta biết rất rõ Tầm Hoan chỉ cần không bận thì sẽ tự mình chạy tới tìm Hứa Dật Trình.
Cô ta hoàn toàn có thể nói, cô ta là vì sự từ chối của Hứa Dật Trình cho nên không thể không mượn tay Tầm Hoan để hắn phải nhận lấy, nhưng chuyện này vào mắt Bạch Niệm Niệm sẽ ra sao đây?
Hắn móc hòn đá trong tay Kiếp sống trôi nổi ra, ném cho Tầm Hoan:
Nếu lại có lần nữa, thì cậu chờ cho tôi.


Em nói này anh trai, bây giờ là lúc tùy hứng hả? Trưởng lão bọn em nói, bây giờ là thời điểm quan trọng, anh rất cần nó...

() Là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病/trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là
bệnh của học sinh trung học năm hai
. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm hai theo hệ thống giáo dục Nhật Bản.
Hứa Dật Trình chia đều cơm chiên trứng ra thành năm phần, hai phần cho Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã, một phần cho Kiếp sống trôi nổi, để hắn ta cơm nước xong lại làm tiếp.
Hắn cứ thản nhiên, không chút che giấu nói toạc tên của cô gái kia ra như vậy, nhưng Bạch Niệm Niệm lại cảm thấy trong miệng mình hơi chua chua, giống như đang ăn một quả mơ nhỏ vậy.
Cô mở túi đeo lưng, lấy quả mọng mà lần trước hái trong phó bản [Cô bé tí hon] ra, cắn một miếng, cứ tưởng rằng là ngọt, lại không ngờ chua đến nỗi khuôn mặt cũng nhíu lại luôn.

Thằng quỷ nhỏ...
Triệu Tiểu Dã bốc một quả mọng màu đỏ trong tay Bạch Niệm Niệm ném về phía Tầm Hoan,
Ăn phi đao của tiểu gia đây!

Theo bản năng, Tầm Hoan vốn định tránh đi, nhưng khi nghe thấy câu này thì lại không tránh nữa, đưa tay đỡ trước mặt, lòng bàn tay hướng ra ngoài, thẳng hướng chộp quả mọng vào lòng bàn tay.
Hai người tụm lại nói nhỏ, nhìn bề ngoài, giống như không ai để ý tới tình huống bên Hứa Dật Trình và Tầm Hoan vậy.

Tôi nói... Có phải là cậu không muốn chơi nữa rồi đúng không?
Hứa Dật Trình tựa
anh em tốt
mà tóm lấy cổ Tầm Hoan, đi tới bên cạnh Kiếp sống trôi nổi, cách nói chuyện cũng không giống như hắn lúc thường ngày.

Chắc thứ này được hái trong phó bản nhỉ,
Hứa Dật Trình
Chưa từng gặp ở dã ngoại.

Bạch Niệm Niệm gật đầu, vẻ mặt không được tự nhiên:
Vâng. Chính là... phó bản ‘đó đó’.


Tôi có dụng cụ làm bếp phù hợp rồi,
Hứa Dật Trình nghiêm mặt nói với Tầm Hoan,
Cậu chuyển lời lại với cô ấy, cảm ơn, có ý tốt nhưng tôi xin nhận tấm lòng, không cần phải hao tâm tổn trí nữa. Đi đi.

Vừa nói dứt lời, Hứa Dật Trình giở cái nắp đậy cơm chiên trứng lên - ánh sáng màu vàng tỏa tán loạn từ khe hở ra ngoài, thật giống như là hiệu ứng trong phim hoạt hình vậy.
Đáng tiếc là, ánh sáng vàng đẹp đẽ chỉ thoáng lên cái đã biến mất tăm, ngắn ngủi tựa như sao băng vậy.
Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã đều nhìn mà ngớ người, đây là đang cosplay (hóa trang và nhập vai) 'Tiểu đầu bếp cung đình' () sao?

Ha ha! Muốn so phi đao với tôi? Luyện thêm mấy năm nữa đi ngài à!
Tầm Hoan hả hê mà cười nhạo, tiện tay ném quả mọng lên cao rồi dùng miệng tiếp được, giống như ăn đậu phộng vậy - nhưng liền bị chua đến mức phải phun ra ngoài.
Một quả mọng nho nhỏ, lại khiến nước mắt của cậu ta cũng chua theo, diễn xuất trên người cậu ta còn chưa đủ, cậu ta còn một tay che miệng, bàn tay cầm đá kia thì run lẩy bẩy chỉ vào Triệu Tiểu Dã, nói đứt quãng:
Bạch Niệm Niệm nhìn nhìn hắn, cái ánh mắt kia khiến hắn chẳng hiểu sao mà chột dạ.
Hứa Dật Trình chia muỗng đũa cho các cô, rồi sau đó ngồi xuống bên phải Bạch Niệm Niệm, nói với Triệu Tiểu Dã đang ngồi bên trái cô:
Tầm Hoan tính thẳng lắm, mong hai cô bỏ qua cho.

Nhưng điều này cũng không thể xem như là lý do để làm hại tới người khác.

Ban nãy tụi em ăn cái gì vậy, chua lắm hả?
Hứa Dật Trình hỏi Bạch Niệm Niệm.
Hứa Dật Trình thật sự không muốn nghĩ Hàn Tiểu Nhã theo phương diện không tốt.
Cha mẹ Hàn Tiểu Nhã bận bịu với công việc, vì phải chăm sóc em gái cho nên cô ta không ở lại phòng ngủ đại học, mà là ở trong nhà. Hàn Tiểu Duy đang trong tuổi phản nghịch, luôn kiếm chuyện cho cô ta, thật ra thì cô ta cũng không dễ dàng gì.
Bạch Niệm Niệm nhớ Hứa Dật Trình thích ăn đồ chua, liền đưa một đống trái cây dại trong túi đeo lưng cho hắn.
Hứa Dật Trình ăn một quả, khuôn mặt vẫn thản nhiên, dường như còn rất hưởng thụ nữa. Bạch Niệm Niệm thấy vậy, trong miệng cũng ứa ra nước chua.
Hứa Dật Trình thúc giục cậu ta:
Nhìn cái gì, nói không được ăn là không được ăn. Khi nào quay lại thì lúc đó mới được ăn.


Quyết định rồi đó! Em đi đây, anh nhớ chừa chút cho em nha, em thấy bà đàn ông kia trông có vẻ ăn rất được đó, đừng bị cô ta ăn sạch hết nhá.
Tầm Hoan cất kỹ Đá trên núi, đi về nhanh như chớp, lúc đi ngang qua Triệu Tiểu Dã, còn vô cùng không đứng đắn mà liếc người ta nữa.
Xem ra, đây chính là uy lực của thuộc tính
Sắc
đó - mặc dù hắn cũng không muốn hiệu ứng hoành tráng lại vô dụng này.
Bên kia, mắt cùng tay của Tầm Hoan lại rục rịch…

Tôi thấy cậu ta là bị ngu đó.
Triệu Tiểu Dã chọc cơm chiên trứng trong đĩa, âm thầm nhìn nhìn Bạch Niệm Niệm.

Bình thường vẫn rất thông minh, nhưng chỉ có đôi khi chậm hiểu.
Hứa Dật Trình nói.

Không phải, anh, là do anh muốn hỏi em mà,
Tầm Hoan vô cùng ấm ức, lại chỉ chỉ Triệu Tiểu Dã,
Với lại, rõ ràng là do bà cô già kia cứ cắn lấy mãi, liên quan gì đến em chứ?


Im miệng!
Hứa Dật Trình cong ngón tay lại gõ lên ót Tầm Hoan, nghiến răng nghiến lợi đè giọng nói,
Đừng giả ngu với tôi, cậu không nên mang tới! Cầm nó, lấy từ đâu thì trả về nơi đó đi.

Mùi cơm chiên trứng thơm đậm đà trong không kh9í hình như cũng đã xảy ra biến hóa. Nó giống như một đám mây mù dính lên tóc, trên quần áo, khiến cho người ta nhìn cái gì cũng khôn6g được rõ ràng.
Tròng mắt của Bạch Niệm Niệm rũ xuống, nghe thấy tiếng nói có hơi kiềm nén của Hứa Dật Trình lọt vào màng nh5ĩ cô:
Là Một khúc thơ ngâm bảo cậu mang tới hả?

() ‘Tiểu đầu bếp cung đình’ là một bộ anime hay về ẩm thực. Nhân vật chính của phim là Lưu Mậu Tinh, một cậu bé 13 tuổi có quyết tâm sáng tạo và tìm tòi những bí quyết độc đáo nhất để tạo ra những món ăn ngon, phục vụ thực khách. Trên bước đường phiêu lưu học hỏi của mình, cậu đã gặp nhiều đối thủ, và nhiều trong số đó sau này đã trở thành bạn của Mậu Tinh, đồng hành cùng Mậu Tinh trong cuộc chiến chống giới ẩm thực đen, một tổ chức lợi dụng các món ăn để thôn tính mọi người. Xuyên suốt bộ phim là cuộc hành trình vươn đến những đỉnh cao trong nghề nấu nướng của Mậu Tinh, là cuộc chiến trường kỳ giữa Mậu Tinh cùng những người bạn và giới ẩm thực đen.

...
Hứa Dật Trình cũng bị hiện tượng này làm cho kinh ngạc, ánh mắt mang theo phức tạp lướt về phía Kiếp sống trôi nổi.

Cô... Cô dám đầu độc tôi! Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà!


Đi chết đi!
Triệu Tiểu Dã ném một cái hạt qua, thầm nói, người này đúng là hết thuốc chữa, người khác là bệnh trung nhị(), còn cậu ta là ung thư trung nhị luôn rồi.

Phì phì...
Bạch Niệm Niệm vội nhổ quả mọng ra.

Niệm Niệm, cậu ăn cái gì vậy? Không được ăn đồ có độc nha.
Triệu Tiểu Dã đi tới, bám lên bả vai Bạch Niệm Niệm, thấy một quả nhỏ trong veo như nước trong tay cô,
Cái gì vậy?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.