• 222

Chương 161: Giống một quả táo


Tay của đám cẩu độc thân này cũng nhanh quá ha!

Tin tức tổ đội của Hứa Dật Trình vừa phát ra, lập tức nhận được một chuỗi lời x8in vào đội. Tổ đội mà hắn tạo là một đội tự do gồm sáu người, người chơi gửi lời xin vào đội trước nhất sẽ được hệ thống ngầm thừa nhậ3n thông qua. Gần như là vừa mới phát ra thì tổ đội đã đầy ngay tức khắc. Hứa Dật Trình cũng rất kinh ngạc. Nhìn nhìn danh sách tổ đội,9 lập tức bật cười.
Tầm Hoan hừ một tiếng rồi rầm rì mà cầm lấy một xiên nấm Matsutake mới vừa xiên xong đặt lên trên vỉ nướng, giọt nước trên nấm nhỏ xuống than, tỏa ra một làn khói trắng.
Hứa Dật Trình nhìn một thau nấm Matsutake được xắt thành miếng bên cạnh Triệu Tiểu Dã, quả nhiên là mới vừa được vớt từ trong nước ra.
Bạch Ngọc Kinh trên trời, Tiểu tham ăn tham ăn, Tầm Hoan, Tiểu Nghệ cuồng bạc hà, Meo thật to thật to, quả 6nhiên là mấy người hô hoán sôi nổi nhất này - Không đúng, vẫn còn có một người thuộc đảng ẩn dật nữa.

[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Kh5à khà khà, xem tốc độ tay tôi này!

Cô len lén nhìn Hứa Dật Trình, mặc dù hắn không có nhìn về bên này, nhưng khóe miệng lại đang cong lên!
A a a lại bị anh ấy nhìn thấy mình ngốc nghếch nữa rồi! Bạch Niệm Niệm thầm phát điên rồi lại lặng lẽ xoắn xuýt, ảo não xê dịch qua bên Meo thật to thật to, giúp chị ấy rửa rau. Mới vừa rửa chưa được mấy giây, Hứa Dật Trình đã đi theo tới. Bạch Niệm Niệm căng thẳng, nhưng mà Hứa Dật Trình chỉ là tới hỏi Meo thật to thật to có mía không rồi cầm lấy một khúc mía liền đi về ngay.

[Tổ đội] [Bạch Ngọc Kinh trên trời]: Chậc.


[Tổ đội] [Tầm Hoan]: Mẹ kiếp?!

Hứa Dật Trình nói:
Lau sạch bùn đất là được rồi, nếu còn chưa yên tâm thì có thể dùng dao nhỏ gọt bên ngoài một chút.

Hai chữ
dao nhỏ
tựa như là một câu thần chú, Tầm Hoan vừa nghe, liền thả nấm Matsutake đang nướng trong tay xuống, lấy phi đao mà cậu ta yêu thích ra, nói:
Anh, anh tới thì liền giao việc lớn này cho em đi, em làm trợ thủ cho anh, gọt nấm! Không đúng, gọt Matsutake.
Nói xong cậu ta liền vui vẻ ngồi chồm hổm dưới đất, sẵn sàng
hầu hạ
một đám nấm Matsutake chưa kịp tắm rửa đó.

Bánh mì Trường Thành, không sai chứ?
Một người nói.
Một người khác trả lời:
Ừ, còn có đồ đựng Trường Thành nữa.

() Khi cư dân mạng muốn diễn đạt về hahaha, người đó đã vô tình nhập vào một dãy hhhhh và một phương thức nhập từ bính âm đề xuất cụm từ kết hợp đã hiện ra thành
Hàn Hàn biết vẽ một chút hối hận vẽ Hàn Hồng
.
Bạch Niệm Niệm cười không được mà khóc cũng không xong, thầm nghĩ, Triệu Tiểu Dã cậu cứ cười đi, dù sao thì đầu bếp cũng ở ngay bên cạnh tớ, người đầu tiên được ăn món ngon chắc chắn sẽ là tớ, hừ.
Triệu Tiểu Dã xem thường:
Thử? Chuyện này mà cũng cần thử? Cậu lớn vậy rồi mà chưa từng xiên bao giờ sao?


Được rồi được rồi, đừng nói nữa, làm việc đi thôi.
Bạch Niệm Niệm sợ rằng một câu tiếp theo của Triệu Tiểu Dã sẽ là
Chưa từng ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi chứ
, liền vội cắt ngang đoạn đối thoại của hai người họ, đi qua giúp đỡ Triệu Tiểu Dã.

Lần sau không nên dùng nước rửa,
Hứa Dật Trình nói,
Nấm Matsutake tươi không cần rửa.


Hả?
Nấm Matsutake là do Meo thật to thật to rửa, nghe nói vậy liền sửng sốt,
Không rửa thì sao ăn?


Niệm Niệm ngốc, cậu nên ngửi nấm đã rửa rồi trước,
Triệu Tiểu Dã nói,
Cậu ngửi nồng trước rồi ngửi nhạt như vậy, sao mũi còn có thể ngửi ra được mùi gì nữa?

Bạch Niệm Niệm bày ra bộ mặt 囧:
Tớ quên mất.

Sau khi hai người đi, người chơi nữ bán đá dùng hai cánh tay ẩn giấu trong tay áo ôm lấy cán dù, cắm mạnh nó xuống đất, cây dù liền bị cố định trên mặt đất. Sau đó nhanh tay cột bốn góc của miếng vải đen lại thành một cái bọc vải, đeo lên lưng, hóa thành sương trắng rồi biến mất.
Tiếp đó, lại có hai người từ phía sau cây đại thụ đi ra.

Ừ. Đi, đi xem thử cậu ta lại mua nguyên liệu nấu ăn gì, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành.

Hai người giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà dạo bộ theo dõi Hứa Dật Trình cùng Bạch Niệm Niệm, cho đến khi hai người họ cùng nhau truyền tống đi rồi mới không đi theo nữa.
Hứa Dật Trình gửi một tin nhắn trong tổ đội, rồi nói với Bạch Niệm Niệm:
Anh bảo mọi người đến tập hợp ở núi Bắc Uyển trước. Anh còn phải đi mua chút nguyên liệu nấu ăn nữa, mua xong sẽ qua đó.


Được.
Bạch Niệm Niệm vừa nghe đến chuyện đi mua nguyên liệu nấu ăn liền mừng rỡ, cùng Hứa Dật Trình một trước một sau đi trở lại chợ bán thức ăn.

[Bạn tốt] [Nhớ mãi không quên]: Chị cũng vậy...


[Bạn tốt] [Bạch Ngọc Kinh trên trời]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ()!


Đừng đừng đừng, để tôi để tôi để tôi, để tôi nướng! Đầu bếp, hay là cậu đi nấu món chính đi!
Tiểu tham ăn tham ăn kéo một con dê nhỏ đã bị trói từ trang trại mini của anh ta tới vứt xuống bên cạnh Hứa Dật Trình, sau đó đứng phía trước vỉ nướng lật nấm, còn quét một lớp dầu lên nữa.

Tại sao không thể rửa nấm Matsutake vậy?
Bạch Niệm Niệm hỏi. Từ khi cô quyết chí phải làm một mỹ thực gia chân chính trên mặt ý nghĩa, liền vô cùng thích hỏi tại sao.
Đối tượng truyền tống bạn tốt của Bạch Niệm Niệm là Tiểu tham ăn tham ăn. Vừa mới đến mục tiêu, đã nghe thấy một mùi thơm đậm đà khiến cho người ta chảy nước miếng rồi. Thì ra mấy người Tiểu tham ăn tham ăn không thể chờ nổi mấy phút, nhân lúc Hứa Dật Trình đi mua nguyên liệu nấu ăn đã dùng vỉ nướng để nướng nấm Matsutake trước rồi!

Anh, sao giờ anh mới đến, cũng không được nhìn thấy tài nghệ của em!
Tầm Hoan vừa lật miếng nấm Matsutake trên vỉ nướng, vừa hớn ha hớn hở nói:
Ban nãy, em mới trình diễn tài nghệ xắt nấm cho mọi người xem đó, phập phập phập! Siêu đẹp trai luôn!
Nói xong cậu ta còn vươn ra một bàn tay, làm lại động tác
phập phập phập
nữa.

Lát nữa bọn họ đi núi Bắc Uyển, chúng ta đi theo nữa không?


Không đi theo? Không quên tình đầu nói là tổ đội mà. Người nhiều, tôi sợ bị phát hiện.

Hứa Dật Trình cũng mê man, dường như còn dự cảm được một trận gió tanh mưa máu lại sắp phải diễn ra rồi.

[Bạn tốt] [Cá muối]: Thế nào mà nhanh vậy! Chỉ trong nháy mắt mà tổ đội đã đầy rồi, em còn chưa đi vào mà?

Triệu Tiểu Dã cầm thanh ghim để xiên nấm Matsutake liếc xéo:
Đúng vậy, mỏng y như lát khoai tây chiên vậy đó, vừa nướng là cháy khét ngay. Phí phạm.

Triệu Tiểu Dã nói đúng sự thật, Tầm Hoan không thể nào phản bác, liền cãi bướng:
Tôi cũng đâu phải là đầu bếp, đương nhiên phải thử rồi mới biết cần phải xắt dày bao nhiêu chứ! Cô làm được không? Cô làm được thì tới mà làm.

Hứa Dật Trình vô cùng kiên nhẫn mà trả lời:
Bởi vì Matsutake rất hút nước, nếu như dùng nước rửa sẽ làm ảnh hưởng đến mùi vị của nó, thậm chí còn giảm bớt một ít mùi thơm nữa. Em so sánh giữa nấm đã được rửa rồi và chưa rửa thử thì sẽ biết ngay.

Bạch Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ cầm lấy một cây nấm chưa rửa qua, để sát tới bên mũi ngửi ngửi. Mùi hương thơm nồng đặc trưng của nấm xen lẫn mùi tanh của bùn đất xông vào mũi, khiến cho cô bị sặc một chút.
Bạch Niệm Niệm vừa định thở phào, Hứa Dật Trình đã dừng lại, xoay người nhìn cô.

Bạch Niệm Niệm bị nghẹn một hơi nơi cổ họng:
Sao, sao vậy?


Hứa Dật Trình cười:
Sao mặt em đỏ vậy, giống như một quả táo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.