Chương 222: Đàn ông bạc tình
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1343 chữ
- 2022-02-06 11:31:45
NPC đó không chỉ là
đẹp trai
, mà có thể gọi là
xinh đẹp
. Anh ta mặc một bộ quần áo trắng, tóc đen như thác nước, mặt mày xinh8 đẹp khó phân biệt được nam nữ, đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ có phải họa sĩ vẽ trò chơi thương hại thân thể của anh ta h3ay không cho nên mới cố ý thiết lập một gương mặt như vậy cho anh ta.
Quá xinh đẹp luôn, tụi mình đang chơi cùng một tr9ò chơi thật sao?
Cả mặt Bánh ngàn tầng đều là không dám tin,
Hay là nói, NPC ở kinh thành đều có vẻ ngoài như vậy?
Mặ6c dù NPC thành Tuyền Thủy không hề xấu xí, nhưng ngày nào cũng nhìn đêm nào cũng nhìn mà vẫn không phát hiện ra vẻ đẹp được như 5vậy.
Sợ là chỉ có chờ Tần Hàn Thư tỉnh lại mới biết được đáp án của vấn đề này thôi.
Dư Thất Nương tử không hổ là thầy thuốc có tiếng, chẳng qua bao lâu, bên trong nhà lá nhỏ đã truyền tới tiếng nói chuyện thật khẽ rồi. Một lát sau, dần dần không còn nghe thấy tiếng nói nữa, Dư Thất Nương tử đẩy cửa đi ra, bốn cô gái liền vây lại.
Thầy thuốc thầy thuốc, N... Tần cô nương đó không sao chứ?
Tô Kha hỏi.
Xinh đẹp thì có ích lợi gì, cũng đâu phải là người thật,
Tô Kha cất tấm hình vào, nói tiếp,
Với lại, theo tớ, có lẽ tay nghề nấu món kho Tần Ký chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam đâu, bởi vì món kho của hai nhà không có cùng một hương vị, vẫn là món kho ở thành Tuyền Thủy này ngon hơn một chút.
Còn có chuyện như thế sao?
Bạch Niệm Niệm nảy ra một ý tưởng to gan,
Hay là bọn họ không phải người một nhà?
Nhưng nếu không phải người một nhà thì sao dùng cùng một bảng hiệu chứ, giả mạo sao?
Bánh ngàn tầng nói.
Nếu như cô nhớ không lầm thì
Cha con cùng nhau sửa Trường Thành
chỉ là do Tô Kha tự mình suy đoán thôi mà?
Quả nhiên, Tô Kha suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:
Anh ta chưa từng nói, nhưng mà mỗi ngày anh ta đều trông coi binh lính sửa Trường Thành, chào hỏi với bọn họ, còn để họ ăn miễn phí món kho anh ta làm nữa, cho nên tớ mới cho rằng...
Thì ra là thế.
Gương mặt Dư Thất Nương tử tràn đầy mỏi mệt lắc đầu:
Sức khỏe vốn không có gì đáng lo ngại, nhưng nàng sầu lo thành bệnh, lại gặp phải chuyện quá mức đau thương, cho nên mới ngất xỉu.
À...
Mấy cô gái đều bày ra vẻ mặt trầm ngâm, quả nhiên vẫn là có liên quan đến người thân.
Nàng cũng có nói chuyện về lá thư này cho cô nghe sao?
Tô Kha lại hỏi.
Bạch Niệm Niệm vừa hỏi như vậy, bản thân Tô Kha cũng thấy được có gì đó không đúng, có lẽ, từ lúc bắt đầu cô ấy đã nghĩ sai rồi.
Tớ phải trở lại kinh thành hỏi NPC đó đã xảy ra chuyện gì.
Tô Kha mới vừa đứng lên, lại ảo não vỗ vỗ đầu,
Chậc, anh ta chỉ mở quầy vào ban ngày thôi, buổi tối không tìm được.
Bạch Niệm Niệm lại nói:
Tớ thấy cậu không cần gấp gáp trở về đâu. Kiểu nhiệm vụ đưa thư này đều cần lấy được thư hồi âm hoặc là vật làm chứng rồi mới có thể làm tiếp được. Giờ cậu trở về cũng đi một chuyến uổng công thôi.
Bảo người nọ bỏ vợ, quay lại cưới nàng.
Dư Thất Nương tử nói xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bỏ đi nấu thuốc.
Tô Kha:
... Đây rốt cuộc là cái biện pháp gì.
Ừm,
Bạch Niệm Niệm trầm ngâm nói,
Các cậu cho rằng NPC viết thư đó có phải là người mà Tần Hàn Thư đang đợi không?
Đúng vậy,
Sắc mặt Dư Thất Nương tử trở nên lạnh lẽo,
Trong thư nói, người mà nàng luôn nhớ nhung ngóng trông trở về đã lập gia với một cô gái khác rồi, bảo nàng đừng ngu xuẩn chờ đợi nữa.
Cái gì?!
Mấy cô gái đồng thanh nói, tại sao lại như vậy?
Ha, có gì mà ngạc nhiên?
Dư Thất Nương tử cười khổ,
Đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình, có thể đưa thư nói một tiếng, sợ là sự thương hại cuối cùng rồi. Hôm nay có ta cứu nàng, coi như là nàng gặp may, nhưng có thể hết bệnh được hay không thì phải xem chính bản thân nàng rồi.
Là sao,
Tô Kha ngạc nhiên,
Cô không có cách nào giúp nàng hết bệnh sao?
Dư Thất Nương tử lắc đầu, than thở một tiếng:
Tiểu cô nương, ngươi đã từng nghe nói tới một câu này chưa, 'Tâm bệnh phải cần có tâm dược'. Nếu muốn nàng khôi phục hoàn toàn thì có lẽ chỉ có một biện pháp không phải biện pháp thôi.
Cái gì gọi là 'Biện pháp không phải biện pháp'?
Tô Kha vội hỏi.
Có thể chứ, trong ti vi cũng thường hay diễn như vậy mà.
Không biết
Không phải anh không được
lấy một bọc hạt dưa từ nơi nào ra, vừa cắn vừa nói,
Có lẽ anh ta không phải người nhà của Tần Hàn Thư, chỉ là cùng họ mà thôi. Đúng rồi, là người cùng quê! Sau đó, lúc anh ta sửa Trường Thành bị té gãy chân, không muốn làm trễ nãi Tần Hàn Thư, cho nên mới nói dối, nói mình kết hôn rồi, để Tần Hàn Thư hết hy vọng.
Nhưng mà người đẹp trai như vậy làm gì không được cứ phải đi sửa Trường Thành, đây đúng là một sự phí phạm lớn...
Bánh ngàn tầng nâng cằm nói.
Bỗng nhiên Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên hỏi Tô Kha:
Lúc cậu trò chuyện với NPC đó, anh ta có từng nói vì sao mình bị tàn tật không?
Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế,
Bánh ngàn tầng nói,
Hay là chúng ta vào xem Tần Hàn Thư sao rồi trước đã, nhân tiện cũng hỏi NPC ở kinh thành có quan hệ thế nào với nàng luôn.
Được.
Tô Kha lập tức đồng ý, dẫn theo ba người đồng đội đi vào căn nhà lá nhỏ của Dư Thất Nương tử. Tần Hàn Thư đang nhắm mắt nằm trên giường, hai hàng chân mày hơi chau lại, có vẻ rất khó chịu.
Mấy cô vừa đi vào, Tần Hàn Thư liền tỉnh lại. Nàng còn nhận ra các cô, trên mặt liền bày ra một nụ cười yếu ớt, giãy dụa muốn ngồi dậy, rồi nói:
Thật là có lỗi. Mấy vị cô nương, hôm nay, món kho Tần Ký không thể mở cửa được rồi. Trên xe ta còn có một ít món kho, nếu như các cô không chê thì cứ ăn tự nhiên...
Lời này khiến mặt mấy người liền đỏ lên, những món kho trên xe nàng đã rơi vào miệng túi của các cô từ lâu rồi, mặc dù không phải là mấy cô cố ý muốn lấy.
Khoan hãy nói tới chuyện này,
Tô Kha cắt ngang lời Tần Hàn Thư, rồi nói,
Bọn tôi tới là muốn hỏi thử xem, 'Món kho Tần Ký' của các cô cũng có chi nhánh ở kinh thành sao?
Trong mắt Tần Hàn Thư hiện lên một chút mờ mịt, lắc lắc đầu, lại mang theo chút đau khổ cúi đầu, rồi nói:
Giờ đây, món kho Tần Ký chỉ còn lại một mình ta trên đời, nơi nào còn có chi nhánh gì đó chứ, e rằng có người nào mượn danh nghĩa 'Món kho Tần Ký' để giả danh lừa bịp không chừng. Nếu như cô nương có gặp thì đừng để ý tới là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.