• 327

Chương 223: Hàn thư biến đen


Tô Kha lắc đầu:
Tôi chỉ biết anh ta họ Tần, cũng không biết tên.


Tần Hàn Thư yên lặng rơi nước mắt, cũng không biết8 là vui hay buồn, một hồi lâu vẫn không nói thêm gì nữa.

Đáng cười thay, nhà họ Tần của ta thật lòng thật dạ với huynh, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả như thế này, huynh... Huynh không sợ gặp phải báo ứng sao?


Tần Ngữ Hiên, ta muốn giết ngươi!

Mấy người Bạch Niệm Niệm đều tưởng là Tần Hàn Thư sẽ lấy tín vật ra giao cho Tô Kha, nhưng không ngờ nhiệm vụ lại là như vậy. Ánh mắt Tô Kha mang theo nghi ngờ nhìn Tần Hàn Thư, rồi nói với ba người Bạch Niệm Niệm:
Ấy, các cậu nói xem, tớ cho nàng xem ảnh chụp màn hình được không?


Thử xem sao? Ngộ nhỡ được, không phải đỡ tốn công đi một chuyến rồi sao?

Tô Kha càng kinh ngạc hơn, mở nhắc nhở của nhiệm vụ ra nhìn thử, quả nhiên nhiệm vụ này đã biến thành nhiệm vụ tổ đội rồi, nhiệm vụ bảo Tô Kha cùng các thành viên trong tổ đội của cô ấy phải lấy
hình
– mà ban đầu rõ ràng là muốn lấy
bức tranh
của
Tần công tử
tới cho Tần Hàn Thư trong thời gian quy định!

Lợi hại nha.
Tô Kha giơ một ngón tay cái với Không phải anh không được, sau đó sử dụng chiêu: chia sẻ tấm ảnh chụp màn hình của Tần công tử tới kênh trước mặt.
Nhìn gương mặt ác độc đã đổi sang
nét trang điểm đậm
của Tần Hàn Thư, Tô Kha không biết có nên nói với nàng rằng thật ra thì
Tần Ngữ Hiên
mà nàng nhắc tới đã gặp phải
báo ứng
rồi hay không - nếu như
Tần Ngữ Hiên
chính là vị Tần công tử đó.

Chờ một chút,
Bạch Niệm Niệm kéo Tô Kha lại, hỏi cô ấy,
NPC bảo cậu đi đưa thư đó đã kết hôn thật rồi sao?

Nhưng mà các cô chưa từng nghĩ tới, Tần Hàn Thư trông có vẻ yếu đuối mỏng manh một lời không hợp liền trở nên ác độc?!

Khoan, khoan đã! Thật ra thì...

Bốn người ra khỏi căn nhà lá nhỏ, đúng lúc thấy Dư Thất Nương tử bưng thuốc trở lại. Nàng trừng mắt nhìn các cô, rồi nói:
Ai trả tiền thuốc?

Tô Kha liền ngoan ngoãn móc tiền vàng ra đưa tới - coi như là mua món kho của Tần Hàn Thư. Đợi tới khi Dư Thất Nương tử đi ra, bốn người lại nối đuôi đi vào.

Ừm ừm, tớ cũng nghĩ như vậy, trong ti vi cũng diễn như vậy.
Không phải anh không được nói nghe không rõ, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một gói khoai tây lát chiên rồi, đang nhai
rốp rốp rốp rốp
rất vui sướng.

Bây giờ chúng ta làm thế nào đây?
Tô Kha nhìn sắc mặt nhợt nhạt phờ phạc của Tần Hàn Thư, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Đương...
Chữ
nhiên
bị Tô Kha nuốt xuống, thật ra thì ban đầu cô ấy không nghĩ tới hướng
kết hôn
đó, nếu không thì tại sao Tần công tử mỗi ngày đều xuất hiện một mình ở sạp hàng? Nếu anh ta có gia đình như trong thư nói thì sao vợ cùng người nhà anh ta có thể yên tâm để anh ta tự ngồi xe lăn đi ra ngoài bán hàng chứ.

Tớ đoán có lẽ là không có đâu,
Bánh ngàn tầng nói,
Chắc là anh ta đã gặp phải chuyện gì đó, thấy mình biến thành tàn phế, không xứng với Tần Hàn Thư nữa cho nên mới cố ý nói như vậy.


Không phải anh không được
nói xong, lén lút đi tới bên cạnh Tần Hàn Thư, rồi nói:
Tần cô nương à, là như này, có lẽ cô không biết, nhưng bọn tôi đây có một thứ gọi là 'máy chụp hình', chỉ cần dùng nó 'nháy nháy' một cái là có thể 'vẽ' được cô rồi, mà còn vẽ giống y hệt người thật luôn đó.

Bạch Niệm Niệm, Tô Kha và Bánh ngàn tầng cùng nhau nhìn Không phải không được đứng đắn đang nói bậy nói bạ, đều phải cố gắng ngậm chặt miệng lại, sợ sẽ bật cười thành tiếng.
Lần này, cuối cùng Tần Hàn Thư đã có thể thấy được tấm
hình
đó rồi, cũng không biết là kết quả của việc các cô rời khỏi rồi lại đi trở vào, hay là vì thuốc của Dư Thất Nương Tử có hiệu quả.
Dưới sự gia tăng hiệu ứng của nhiệm vụ, bức ảnh chụp màn hình của Tô Kha đã tự động biến thành một tấm hình, tựa như bỗng dưng cô ấy có một cái máy chụp hình ra ảnh liền vậy. Tần Hàn Thư cầm tấm hình đó, hai tay run rẩy, khóc không thành tiếng.
Bạch Niệm Niệm liền tiến lên trước một bước, thử thăm dò:
3Tần cô nương, có phải cô biết người đó là ai không?

Tần Hàn Thư lau nhẹ giọt nước nơi khóe mắt, mang theo cảm kích 9nhìn các cô, rồi nói với Tô Kha:
Tô cô nương, Hàn Thư có một chuyện muốn nhờ, không biết cô nương có muốn giúp đỡ hay không6?

Tô Kha trợn mắt há hốc mồm:
Không thể tưởng tượng nổi?

Ban đầu, mọi người thấy Tần Hàn Thư khóc lóc đau lòng như vậy, đều cảm thấy khó chịu theo. Vành mắt mỗi người đều đỏ, có thể thấy được đau khổ và vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng đều có thể lây lan.
Nhưng mà, Tần Hàn Thư lại làm lơ, coi như không nhìn thấy tấm hình này.

Làm sao vậy?
Tô Kha quơ qua quơ lại tấm hình đó trước mặt Tần Hàn Thư,
Này này, nhìn chỗ này nhìn chỗ này, hello?


Thế gian lại có đồ vật thần kỳ như vậy sao?
Có lẽ lòng dạ Tần Hàn Thư đang rất nôn nóng, cho nên liền tiếp nhận cách nói này mà không hề nghi ngờ chút nào, trong mắt cũng dâng lên càng nhiều hy vọng hơn,
Vậy thì tốt quá rồi, làm phiền bốn vị cô nương giúp Hàn Thư đi chuyến này, nhất định Hàn Thư sẽ có quà cảm ơn!

Bạch Niệm Niệm trợn mắt há hốc mồm, chỉ với một cú lừa này mà các cô cũng được cùng hưởng nhiệm vụ với Tô Kha luôn rồi?

Tại sao...

Tiếng nói của nàng vừa nhỏ vừa lộn xộn, Bạch Niệm Niệm vểnh tai cố gắng nghe, mới nghe được một cách đứt quãng,
Tại sao... Là huynh thật... Tại sao phải... đối xử với ta như vậy, tại sao...

Cuối cùng Tô Kha cũng được thở phào nhẹ nhõm, xem như nhiệm vụ
rách nát
này đã có thể làm tiếp được rồi:
Được 5được được, cô nói đi, tôi vẫn đợi những lời này của cô đấy.

Tần Hàn Thư nói:
Tô cô nương có thể giúp Hàn Thư hỏi xin một bức tranh của 'Tần công tử' không?

Dù cho Tô Kha có quơ tấm hình đó thế nào thì Tần Hàn Thư cũng không có phản ứng, có cũng chỉ là ho khan vài tiếng, giống như là đang nhắc nhở Tô Kha, nàng vẫn chưa hết bệnh, mà nhiệm vụ này là có thời gian quy định.
Mọi người không có cách gì để làm, Bạch Niệm Niệm thấy trong khung nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện đồng hồ cát đang đếm ngược, trong cái khó ló cái khôn:
Tụi mình thử đi ra ngoài rồi lại đi vào xem sao.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.