• 327

Chương 260: Đoàn tàu món ăn ngon


Người mới Bính:
Vậy sao chị còn đứng đờ ra ở chỗ này?


Bạch Niệm Niệm kinh ngạc nhìn cậu ta, lợi hại, ý là chê tôi không chịu đi kiế8m tiền hả?

Thành phố G?
Với tư cách là một cô gái tham ăn, phản ứng đầu tiên của Bạch Niệm Niệm không phải điểm tâm nổi tiếng của thành phố G, mà là… thành phố J cách thành phố G rất xa, vậy thì cô đã có thể cùng Hứa Dật Trình vượt qua một khoảng thời gian rất dài trên đoàn xe đồ ăn ngon rồi. Đối với cô thì điều này không thể nào tốt hơn được nữa, bởi vì cô không biết bản thân sẽ còn phải rề rà bao lâu mới có can đảm lấy chocolate ra.

Em sao cũng được, nhưng ngồi đoàn xe đồ ăn ngon đi qua đó sẽ hơi chậm đó, đầu bếp, thời gian của anh đủ không?
Bạch Niệm Niệm hỏi.
Hứa Dật Trình nói:
Anh đã nghe nói tới nó rồi, nhưng chưa ngồi thử. Có phải nó là chuyến tàu ngừng ở thành phố nào thì sẽ cung cấp món đặc sản của thành phố đó, đúng không? Em muốn ngồi hả? Muốn đến thành phố nào?

Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, đi thành phố nào không quan trọng, ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là phong cảnh dọc đường đi, nhất định phải tìm một tuyến đường thật xinh đẹp để tặng chocolate cho anh ấy mới được.
Ấn tượng tham ăn của cô đã khắc sâu vào lòng người như thế rồi sao??? Cô nghi ngờ có phải Hứa Dật Trình cố ý giả ngu hay không, vừa là Lễ tình nhân trắng, vừa là hẹn hò hai người, sao trong đầu anh ấy chỉ nghĩ tới ăn thôi vậy!
Tức rồi nha!
Hứa Dật Trình gật đầu nói:
Không sao đâu, ông nội cho anh ‘nghỉ’ tối nay.

Nhắc tới ngày hôm kia lúc hắn
xin nghỉ
còn thấy rất căng thẳng, sợ ông nội sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ ông cụ chỉ nhìn nhìn hắn, hỏi hắn chuyện sắp xếp đồ ăn cho ngày hai tháng hai hôm nay, sau đó liền thản nhiên đồng ý. Hắn làm việc cả một buổi sáng thêm một buổi trưa, ăn cơm trưa xong, sau khi tiễn các thân thích về thì hắn liền rảnh rỗi. Xế chiều, hắn ngồi trong phòng ông cụ Hứa đọc sách một chút, cho đến khi rời đi, ông cụ Hứa cũng chẳng hề bảo hắn làm thêm cái gì cả.

Sao em tới sớm vậy, có chuyện gấp gì sao?
Hứa Dật Trình đã xem lịch rồi, mặc dù rất tò mò lý do Bạch Niệm Niệm hẹn mình, lại càng ôm rất nhiều hy vọng với lý do đó, nhưng những chuyện xảy ra gần đây lại khiến hắn không dám thả lỏng.

Không có gì,
Bạch Niệm cười, nhớ lại những lời mà vừa rồi đã nghĩ sẵn trong đầu, hỏi hắn,
Anh ăn cơm tối chưa?

Người mới Bính:
... Được rồi, chị thắng.

Người n9ọ vừa mới rời đi, bên cạnh Bạch Niệm Niệm liền có một làn sương trắng tỏa ra, sự chú ý bị những người mới phân tán đi lập tức tập trung lại,6 trái tim cũng đập nhanh hơn, tựa như đột nhiên bị người xách lên máy chạy bộ vậy.

Sao vậy?
Hứa Dật Trình hỏi cô,
Có thứ gì muốn ăn sao?

Bạch Niệm Niệm: ...
Hứa Dật Trình thấy cô thật sự không có chuyện quan trọng gì liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
Vậy em muốn ăn cái gì, anh nấu cho em ăn.

Nhưng Bạch Niệm Niệm lắc đầu, hỏi hắn:
Anh đã từng ngồi ‘Đoàn xe đồ ăn ngon’ trong trò chơi này chưa? Nghe nói có rất nhiều đồ ăn vặt.


Được, vậy chúng ta đi thành phố G đi! À, dọc theo đường phải đi ngang qua rất nhiều thành phố, nhất định có rất nhiều rất nhiều thứ chưa từng ăn!
Theo nhiệt độ không khí thay đổi, còn có thể nhìn thấy các cảnh đẹp khác nhau nữa. Bạch Niệm Niệm vừa nhìn bản đồ, vừa mở Cửa tiệm sành ăn, định mua vé tàu hỏa, nhưng đã bị Hứa Dật Trình giành trước một bước mua vé xong, còn quơ quơ trước mặt cô,
Đi thôi, dẫn em đi ăn từ đây tới đó luôn.

Hai người truyền tống tới ga tàu hỏa, leo lên đoàn xe biển hiệu đồ ăn ngon chạy đến thành phố G, liền bị trang trí của đoàn xe hấp dẫn. Toa xe gọn gàng sạch sẽ, bàn ghế trắng như tuyết, rèm cửa sổ được vẽ đầy bánh doughnut và bánh quy gừng hình người, còn có hoa dại nho nhỏ đang yên tĩnh bung nở trên bàn nhỏ... Giúp cho đoàn xe này giống như là một quán cà phê di động vậy.
Hứa Dật Trình gật đầu:
Ăn rồi. Còn em?


Em cũng ăn rồi,
Bạch Niệm Niệm ngượng ngùng nói,
Nhưng mà... Trong trò chơi, còn có thể ăn thêm một chút.


Đầu, đầu bếp, anh tới rồi?
Bạch Niệm Niệm lắp b5ắp nói.
Đúng bảy giờ, Hứa Dật Trình rời khỏi phòng ông nội, sau đó vội ăn chút gì đó rồi lên trò chơi, nhưng không ngờ là vẫn
tới trễ
.

Em còn chưa nghĩ được phải đi nơi nào cả. Đầu bếp, anh có tuyến đường nào muốn đi không?
Bạch Niệm Niệm hỏi.
Hứa Dật Trình không biết suy nghĩ của Bạch Niệm Niệm, chỉ suy nghĩ trên góc độ
Đồ ăn ngon
thôi, hắn hơi trầm tư rồi nói:
Đi thành phố G, em thấy thế nào?


Woa… ăn điên cuồng, ăn điên cuồng, ăn điên cuồng
, cùng với tiếng còi và tiếng động cơ của đoàn xe, cây cối ngoài cửa sổ bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, sau đó dần dần tăng nhanh tốc độ. Cảm giác đan xen giữa thời gian và không gian mang đến cho người ta một ảo giác, tựa như cứ đi thẳng như vậy là có thể xuyên tới
vĩnh hằng
.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy nhịp tim đập của mình cũng nhảy lên theo nhịp tăng tốc của đoàn tàu, cô nhìn nhìn Hứa Dật Trình, rồi cúi đầu, lại ngẩng đầu lên...

Tôi đang suy nghĩ,
Bạch Niệm Niệm trầm mặc nói,
Tôi đang suy nghĩ đất ở chỗ nào thì ăn ngon hơn chút.

Câu nói3 này là cô nhìn lén từ trong nhóm chat, mà vừa đúng lúc lấy ra dùng luôn.
Bọn họ chỉ có hai người, cho nên đồ đạc mà hệ thống cung cấp là một cái bàn đơn nhỏ, cộng thêm hai cái ghế cùng bộ, hai bên đều có vách ngăn chạm rỗng cao cỡ nửa người. Nếu như có nhiều người thì trong đoàn xe sẽ cung cấp thêm bàn dài để sử dụng nữa.
Đoàn xe đồ ăn ngon cứ nửa giờ sẽ dừng lại ở một thành phố nào đó mười phút. Mà trong mười phút này, người chơi có thể mua đồ ăn vặt đặc sản của thành phố, rồi từ từ nếm thử trên quãng đường đi tới trạm kế tiếp. Ngồi lên ghế chẳng bao lâu, đoàn tàu đã bắt đầu khởi hành rồi.
Bạch Niệm Niệm:
Không có.

Suy nghĩ một lúc lại nói tiếp:
Thật ra thì em, em có chuẩn bị thức ăn.

Quả nhiên, Hứa Dật Trình đã bị gợi lên hứng thú:
Vậy hả? Em chuẩn bị cái gì vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.