• 327

Chương 271: Ngôi sao thứ hai



Vất vả rồi,
Hứa Dật Trình nói,
Có thể đợi thêm một phút nữa không?


Meo thật to thật to tò mò nhìn hắn:
Được thôi, có chuy8ện gì vậy?


Đứng giữa ánh sao rơi đầy trên đất, Hứa Dật Trình hơi ngượng ngùng:
Chụp dùm bọn tôi một tấm hình chung đi...
<3br>
Meo thật to thật to bật cười:
Được thôi!

Hứa Dật Trình cố ý nói:
Là 'hợp' hay là 'xí' hả.

Bạch Niệm Niệm có chút khó tin:
Anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là 'hợp' rồi! Hợp của phù hợp đó.

Cô cảm thấy Hứa Dật Trình như vậy hơi nhàm chán, nhưng nhàm chán đến độ rất dễ thương. Dường như cô đang được chứng kiến hắn lột từng lớp từng lớp khô khan bên ngoài, bày ra một hắn chân thật mềm mại, điều này làm cô cảm thấy hắn như đang đến gần mình, mà kiểu đến gần này khiến cô rất vui vẻ.
Chị ấy nhìn nhìn cảnh sắc chung quanh, bảo Hứa Dật Trình cùng Bạch Niệm Niệ9m ngồi lên ghế dài ở trong góc, chỉnh sửa lại đám đèn ngôi sao tựa như dây mây bò đi vậy, sau đó đi lại bên cạnh đài cao, thử di chuy6ển đèn ngôi sao chạm rỗng, phát hiện nó đúng là hoạt động được.
Meo thật to thật to dời đèn ngôi sao chạm rỗng về phía hai ng5ười, chọn góc chụp xong, hai tay quét lấy khung cảnh, chụp một tấm hình ngọt ngào.

Chụp thêm một tấm nữa nhé.
Hứa Dật Trình nói.
Trong lúc nói chuyện, bên phía Tiểu tham ăn tham ăn đã đăng một tin.

[Bạn tốt] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Tiểu tham ăn tham ăn tôi đã trở lại rồi đây! Quẩy lên đi, đủ loại chim muông thú vật của Thiên đường sành ăn!

Gửi 'Thông báo' trong khung bạn tốt xong, Tiểu tham ăn tham ăn lại gửi một tin nhắn riêng cho Hứa Dật Trình.
Người chơi đang có mặt trên nóc nhà cũng không ít, có người đang cười nói lớn tiếng, còn có người ôm đàn ghi ta tự đàn tự hát như ở ngoài đời thực vậy. Thật ra, xung quanh hơi ồn ào, nhưng bầu không khí trên ghế dài chỉ thuộc về hai người bọn họ lại giống như là bị ngưng đọng lại rồi dần dần tan biến mất vậy, không mong muốn có âm thanh không thuộc về bọn họ xen vào.

Bốp
, phía dưới góc trái tầm mắt của hai người cùng có một quả bong bóng nổ tung, hệ thống nhắc nhở bạn tốt Tiểu tham ăn tham ăn của bọn họ đã online.

Ơ, sao trễ rồi mà anh ấy còn online?
Bạch Niệm Niệm nói. Đây là lần đầu Tiểu tham ăn tham ăn xuất hiện sau khi vào núi.
Meo thật to thật to cùng Bạch Niệm Niệm cũng không có ý kiến, nhưng Hứa Dật Trình lại mở túi đeo lưng ra. Trong ánh mắt nghi hoặc của hai cô gái, hắn lấy hai đóa hoa bông gòn đang tỏa sương mù ra.

Í, đây không phải là đóa hoa rơi trúng em sao?
Trong lòng Bạch Niệm Niệm vẫn còn thấy sợ hãi liền sờ sờ đầu mình, bị hoa này nện trúng đau lắm đấy.

Đừng động đậy.
Hứa Dật Trình vừa nói, vừa chia hai đóa hoa ra cài lên hai bên tóc đuôi ngựa của Bạch Niệm Niệm.
Hoa bông gòn vừa mập lại vừa dày, vốn đã rất giống hoa giả dùng vải làm ra, sau khi cài lên đầu Bạch Niệm Niệm thì càng giống như đồ trang sức được làm thủ công. Váy nhỏ mang phong cách Trung Hoa của Bạch Niệm Niệm lại lấy màu đỏ làm nền, nếu như không nói ra thì trong mắt người khác sẽ cho rằng đây là trang phục cùng một bộ.

Thấy sao, hợp lắm đúng không?
Hứa Dật Trình cẩn thận giấu sự đắc ý trong lời nói đi.

Vâng, rất hợp!
Bạch Niệm Niệm nhìn hình của mình trả lời.
Nói là phải thử nghiên cứu xem hoa đó có ăn được hay không, cuối cùng là nghiên cứu trên đầu của mình...

Không không, không hề ngu chút nào, hoa này rất hợp với quần áo mà em đang mặc,
Meo thật to thật to nói,
Nhất định phải chụp lại, còn phải gửi cho Tiểu tiên nữ một tấm nữa, cái này sẽ mang đến linh cảm tốt cho Tiểu tiên nữ đó. Đúng rồi, không phải em còn định đi làm mẫu váy nhỏ cho Tiểu tiên nữ sao, đến lúc đó cũng là chị chụp cho em, vừa hay chúng ta có thể làm quen trước một chút.

Bạch Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ chụp xong bức hình chung đầu tiên với Hứa Dật Trình, lại bị Meo thật to thật to chỉ huy chụp thêm mấy tấm nữa. Có thể thấy Meo thật to thật to đúng là nghiện chụp hình, suýt chút nữa đã quên mất chuyện phải thoát trò chơi sớm rồi, lúc thoát còn lưu luyến không muốn rời xa, còn nói phải thúc giục Tiểu tiên nữ mau mau quyết định thời gian chụp hình mới được.
Bạch Niệm Niệm duỗi tay cản lại:
Anh anh anh anh anh làm gì? Em không muốn cài hoa a a... A lạnh quá! Anh bỏ chúng vào trong tủ lạnh hả.

Hứa Dật Trình lấy đóa hoa ra hong một chút, cố gắng để nó không làm Bạch Niệm Niệm lạnh, sau đó lại đối mặt với
Ống kính
lần nữa, ngượng ngùng nói với Meo thật to thật to:
Được rồi.

Bạch Niệm Niệm:
Có phải trông rất ngu hay không!

Meo thật to thật to chưa kịp chia sẻ hình cho Bạch Niệm Niệm thì đã thoát ra rồi, Bạch Niệm Niệm muốn lấy hoa xuống nhưng Hứa Dật Trình lại nói:
Cài đi, rất đẹp.


Sẽ không rất khoa trương chứ?
Bạch Niệm Niệm nói.

Không, rất đẹp.
Hứa Dật Trình vừa nói, hai tay bày khung cảnh chụp cho Bạch Niệm Niệm một tấm, sau đó lấy từ trung tâm cá nhân ra chia sẻ cho Bạch Niệm Niệm.

[Trò chuyện riêng] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Chuyện bản đồ kho báu sao rồi?


Có thể thấy được hai người đã trao đổi chuyện này ở bên ngoài rồi.

Hứa Dật Trình trả lời lại cho anh ta:
Đã thắp sáng hai ngôi sao rồi. Anh tới thẳng đây đi rồi nói.


Còn chưa gửi những lời này đi thì Tiểu tham ăn tham ăn cũng đã rất tự giác truyền tống tới rồi. Mặc dù trong trò chơi không thấy được dáng vẻ thật sự ở ngoài đời, nhưng Bạch Niệm Niệm vẫn cảm nhận được một câu
Phong trần mệt mỏi
từ vẻ bề ngoài của anh ta.


Hiệu suất làm việc của các cậu cũng cao đó. Ôi chao? Bang chủ, chú có chuyện gì vậy, sao không nhắc tôi một chút, nếu biết hai người đang trải qua thế giới riêng thì tôi đã không tới rồi.
Vẻ mặt Tiểu tham ăn tham ăn cường điệu mà trách móc hắn.

Hứa Dật Trình cười nói:
Vậy hay là anh quay về đi?



Haiz, tôi thật sự chẳng nán lại bao lâu đâu,
Tiểu tham ăn tham ăn đặt mông ngồi trên một cái ghế bên cạnh, giang rộng tay chân, rồi nói,
Tôi vừa về tới nơi, mới vào cửa nhà là đã không dừng lại mà lên đây ngay rồi đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.