Chương 293: Chớp mắt đã vạn năm
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1538 chữ
- 2022-02-06 11:33:48
Tưởng Lộc khẽ mỉm cười, rồi nói:
Đừng gọi anh là Hội trưởng, cứ gọi tên là được rồi. Anh hỏi nữ sinh lúc xế chiều hôm nay tới t8iễn em.
Hả?
Bạch Niệm Niệm giật mình.
Tưởng Lộc thấy vẻ mặt đó của cô liền vội xua tay chặn lại:
Đừng hiểu 3lầm, anh cũng hỏi dùm người khác thôi. Nếu tiện thì cho anh xin phương thức liên lạc của cô ấy được không?
Vẻ mặt của các nữ sinh lại trở nên phức tạp lần nữa.
Tưởng Lộc trả lời:
Đúng, cô ấy đi vệ sinh rồi.
Hứa Dật Trình:
Cảm ơn.
Lúc radio của tàu lửa vang lên, tâm trạng Bạch Niệm Niệm liền trở nên căng thẳng, Tưởng Lộc đang trò chuyện với người khác cũng có thể cảm nhận được cô không bình thường.
Sao mặt em lại đỏ vậy, khó chịu trong người sao?
Vẻ mặt Tưởng Lộc có hơi nghiêm túc,
Anh nói thật, Bạch Niệm Niệm, nếu như không muốn đi thì bây giờ rút khỏi vẫn còn kịp. Em nhìn mấy người bên ngoài kìa, đó là những sinh viên từ bỏ của trường khác đấy.
Bạch Niệm Niệm nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên thấy có mấy sinh viên mặc quần áo tình nguyện đang kéo vali trở về.
Mấy nữ sinh lúc trước cùng Bạch Niệm Niệm đi thay quần áo đã đổi chỗ với người khác đang chen lấn ở đối diện Tưởng Lộc, ríu ra ríu rít nói chuyện với Tưởng Lộc. Bỗng nhiên, nữ sinh ngồi ở phía ngoài cùng cảm thấy hình như bên cạnh mình có người đứng, liền ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hô lên một tiếng rồi che miệng lại.
Nam sinh ban nãy đã gặp trong phòng đợi tàu vào lúc này đang đứng trong hành lang bên cạnh các cô ấy, ngay bên cạnh chỗ ngồi của các cô ấy. Ánh đèn trên xe lửa bị hắn che mất, ánh sáng từ sau lưng hắn tỏa ra, giống như là gắn thêm cho hắn một vòng ánh sáng thần thánh vậy.
Hắn đã buộc tóc lên rồi, so với thoáng kinh hồn liếc nhìn lúc trước thì đã mất đi một chút lười biếng, nhưng nhiều hơn một chút
ngốc nghếch đáng yêu
, mà không ngờ lại rất xứng với gương mặt anh tuấn đó.
Còn chưa dứt lời đã có một nữ sinh ngồi phía trước nhoài người lên chỗ tựa lưng, cười hì hì nói:
Này, đàn em, hay là cậu buộc tóc lên đi, buộc lên sẽ càng đẹp hơn đó.
Bình thường Hứa Dật Trình sẽ chẳng bao giờ để ý tới
đẹp
hay
không đẹp
, nhưng hôm nay lại khác bởi vì một lát nữa hắn phải đi gặp Bạch Niệm Niệm rồi. Đúng ngay lúc hắn đang lưỡng lự có nên buộc tóc lên hay không, cảm thấy hối hận lúc video sao không mặt dày hỏi ý kiến của Bạch Niệm Niệm, thì đã có nữ sinh chủ động tới cho ý kiến rồi. Phải nói đó là một sự giúp đỡ rất kịp thời.
Nhưng trên mặt hắn vẫn là biểu hiện rất thản nhiên:
Vậy à.
Bốn mắt đụng nhau, trong lòng hai nam sinh tựa như đều có gương sáng chợt lóe lên.
Vào một vài thời điểm, có những lời cũng không cần phải nói ra, chỉ cần một ánh mắt là đã có thể truyền đạt hết rồi. Nhất là sự giao tiếp giữa hai nam sinh ưu tú như này.
Khóe miệng Hứa Dật Trình cong lên, rồi nói:
Không có chuyện gì.
Trình ca, cậu muốn đi nhà vệ sinh xếp hàng sao?
Thẩm Nhất Ngang nói.
Hứa Dật Trình cúi đầu xem thời gian, đã sắp tới giờ khởi hành rồi. Lúc này đến phòng vệ sinh xếp hàng cũng thích hợp, có thể sửa sang lại tóc tai của mình nữa.
Đi, đi, đi cùng đi.
Thẩm Nhất Ngang vừa đi, vừa nháy mắt ra hiệu hỏi hắn:
Bây giờ Trình ca có thể nói cho tớ biết chưa, rốt cuộc là để ý em gái trường nào rồi?
Nếu đem Tưởng Lộc ngồi ở đối diện ra so với hắn thì bỗng chốc Tưởng Lộc giống như biến thành một cậu bé nhà bên chưa trải sự đời vậy. Mặc dù vẫn sáng sủa, đẹp trai nhưng lại thiếu một chút khí chất không thể nói rõ được, mà một chút đó cũng đủ khiến cho hai người bị chia thành hai thế giới khác nhau rồi.
Anh, anh, anh, anh tìm người hả?
Có nữ sinh dẫn đầu phản ứng lại, hưng phấn hỏi.
Hứa Dật Trình khẽ gật đầu, rồi nhìn chỗ trống đó, lịch sự nói:
Cho hỏi, Bạch Niệm Niệm ngồi ở chỗ này sao?
Đương nhiên rồi, có đúng không đàn chị?
Nữ sinh đó nháy nháy mắt với Ngu Niệm Kiều, người sau lặng lẽ trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó mới nói với Hứa Dật Trình:
Buộc lên sẽ sáng sủa hơn.
Cảm ơn.
Hứa Dật Trình lễ phép cảm ơn, đứng dậy trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người, hình như định đi tìm chỗ để buộc tóc lên.
Chậc, cậu đừng nằm sấp trên tựa lưng nữa, hay là tôi đổi chỗ cho cậu ha.
Nam sinh ngồi đối diện Ngu Niệm Kiều nói.
Không muốn, tớ không muốn ăn cẩu lương của đàn anh với đàn chị đâu...
Hứa Dật Trình loáng thoáng nghe được câu nói này, bước chân chỉ hơi khựng lại một chút rồi sau đó liền bước tiếp về phía trước. Bỗng nhiên hawns lại bị người siết chặt từ phía sau - giống như trước đây Tầm Hoan hay làm với hắn trong trò chơi vậy. Rõ ràng là thấp hơn hắn nhưng muốn cố gắng để ôm vai bá cổ thì đương nhiên sẽ biến thành
siết
hắn rồi.
Hứa Dật Trình:
Buông tay.
Ừm... Anh 9chờ tôi hỏi cậu ấy trước đã,
Bạch Niệm Niệm mở khóa điện thoại, rồi hỏi tiếp,
Hội trưởng, không đúng, Tưởng... Đàn anh, anh h6ỏi giúp ai vậy?
Nếu như người đó muốn yêu đương với Triệu Tiểu Dã thì có lẽ cũng không cần hỏi đâu.
Cùng lúc đ5ó, ở ghế ngồi nào đó cách Bạch Niệm Niệm hai toa tàu, Hứa Dật Trình đang cúi đầu, vô thức xoay dây buộc tóc màu đen qua lại trên ngón trỏ cùng ngón giữa.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai đầu của toa xe.
Tưởng Lộc nhìn hắn, không có nói cho hắn biết Bạch Niệm Niệm đi về hướng nào, mà là hỏi:
Cậu tìm cô ấy có chuyện gì không?
Hứa Dật Trình không ngờ đối phương bỗng dưng đặt câu hỏi, liền thu hồi tầm mắt về, bình tĩnh nhìn Tưởng Lộc.
Không, không phải vậy,
Bạch Niệm Niệm không biết phải giải thích thế nào với Tưởng Lộc, liền cố
nặn ra
một gương mặt vui vẻ, nói,
Em thật sự không có sao cả.
Nhưng Tưởng Lộc thấy cô vừa uống nước, lại hít thở sâu, chỗ nào giống như là không có chuyện gì chứ. Tuy nhiên, nếu như cô khăng khăng không chịu từ bỏ thì anh ta cũng không thể miễn cưỡng được.
Theo sự rung động nhè nhẹ, xe lửa chậm rãi lăn bánh. Bạch Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra, định soi gương một chút, nhưng nghĩ lại thì vẫn là đi đến phòng vệ sinh sẽ tiện hơn, vì vậy cô liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới toa xe ở phía sau.
Đàn em?
Hứa Dật Trình ngẩng đầu lên, là người dẫn dắt trường học bọn hắn, Hội trưởng Hội sinh viên Ngu Niệm Kiều đang nhìn dây buộc tóc trên ngón tay hắn, lại nhìn nhìn hắn:
Đàn em đi vội quá cho nên chưa kịp buộc tóc sao? Tôi có lược này, cậu có cần...
Hứa Dật Trình lắc đầu:
Cảm ơn, không cần.
Chưa đợi Tưởng Lộc mở miệng thì một nữ sinh khác đã tò mò hỏi:
Bạn học, cậu là sinh viên trường nào vậy? Cậu là bạn trai của Bạch Niệm Niệm hả?
Tưởng Lộc chẳng có chút hứng thú nào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng,
Hứa Dật Trình nói,
Tôi là bạn trai của Bạch Niệm Niệm, Đại học C.
Tưởng Lộc hơi ngẩn ra, các nữ sinh lại vô cùng bất ngờ hô lên. Bỗng nhiên, có một nữ sinh chỉ về phía trước rồi nói:
Cậu ấy về rồi!
Có rất nhiều sinh viên đang ngồi trong hành lang của đoàn tàu, nói chuyện cũng có, đánh bài cũng có, tóm lại là chẳng được trật tự giống như lúc vừa mới lên xe. Bạch Niệm Niệm đi đường cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, đang khó hiểu vì sao Hứa Dật Trình vẫn chưa gửi tin nhắn cho mình, cũng chưa nói lúc nào sẽ tới. Cô đi rồi đi, suýt chút nữa đã đụng vào một người đang đứng trước mặt.
Ba chữ
Rất xin lỗi
còn chưa nói ra, cô liền đứng khựng lại giống như có dự cảm vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy quần áo, cổ, cằm, môi, mũi, mắt...
Rầm rập!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.