• 327

Chương 298: Anh ấy không biết



Biết rồi,
Bạch Niệm Niệm trả lời cũng ung dung thoải mái,
Nhưng mà em đã tới rồi thì dù có là anh ấy cũng không thể bảo em đi về được.


Cậu ta có nhắc tới không?


Bạch Niệm Niệm nhìn anh ta rồi khẽ mỉm cười:
Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.


Nói xong, cô xoay ng3ười đi trở về, trở về giữa đống vật tư đó tiếp tục làm chuyện của chính mình.
Cô có thể là bạn học, bạn thân, em gái, con gái, bạn gái của người khác, nhưng cô phải là bản thân cô trước đã.
Mà Triệu Tiểu Dã cũng hiểu rất rõ điều này. Cho nên sau khi biết cô đăng ký tham gia, Triệu Tiểu Dã mới kéo cô đi
trang bị đầy đủ
. Nhưng một người có thể nói là quen biết với cô lâu nhất như Vu Văn Tu lại hình như không hiểu được điều này.
Sự yêu mến của anh ta dành cho Bạch Niệm Niệm không hề ít hơn bất kỳ người nào, thậm chí còn nóng bỏng cùng mãnh liệt hơn Hứa Dật Trình cùng Triệu Tiểu Dã nữa, mỗi một giây một phút anh ta đều muốn tặng cho cô thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Cô thầm ấn một nút like cho sự nhanh trí của bản thân, may mà cô đã nghĩ tới trường hợp này rồi chứ nếu không Vu Văn Tu vừa
nói bừa
như vậy là cô đã sơ ý đi theo luôn rồi.
Khi còn bé, cô cũng bị anh ta và Bạch Hiểu
lừa gạt
như vậy không ít lần đâu.
Bạch Niệm Niệm mới vừa cắn một miếng đồ ăn nguội ngắt thì điện thoại đột ngột vang lên. Tiếng chuông này rất đặc biệt, đa số người đã từng dùng QQ vừa nghe là sẽ biết có người gửi yêu cầu trò chuyện video tới.
Vu Văn Tu nhìn cô, trong giọng nói mang theo lạnh nhạt:
Có thể đừng dùng ánh mắt ‘ngạc nhiên mừng rỡ’ để nhìn anh không? Anh giúp em làm là vì muốn để em làm xong sớm rồi về nhà sớm thôi. Hoặc là không cần chờ làm xong, khi nào em muốn đổi ý thì chúng ta sẽ về nhà ngay lúc ấy.


...
Bạch Niệm Niệm thở dài, đúng là vẫn như chưa nói gì mà.
Không biết có phải trời cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của Bạch Niệm Niệm rồi hay không mà chẳng bao lâu sau, tiếng mưa truyền từ lên nóc kho hàng tạm thời xuống đã dần yếu đi rồi biến mất hẳn. Bạch Niệm Niệm vừa yên lòng thì thân thể cũng thả lỏng theo, cô đặt mông ngồi xuống một chồng bao bố, duỗi thẳng hai chân ra rồi vươn vai.
Nhưng tiếc là, giống như anh ta đã tự nói vậy, có một số việc cần phải có điều kiện. Điều kiện tiên quyết
để tốt cho cô
, chính là cô
cần
.
Anh Văn Tu, vào thời khắc em đòi hỏi phải bay lượn thì anh không thể lấy danh nghĩa
bảo vệ
để nhốt em vào trong lồng được.
Vào giờ phút này mà cô nói những lời này với Vu Văn Tu thì có phải là anh ta sẽ rất đau lòng hay không? Bạch Niệm Niệm không muốn tranh luận, cãi nhau với Vu Văn Tu, cũng không muốn khiến anh ta phải khổ sở, cho nên, cô không nói tiếp nữa.
Thật ra thì Bạch Niệm Niệm còn chưa nói hết. Cô muốn nói, K9hông quên tình đầu sẽ không buộc cô từ bỏ chuyện mà cô muốn làm, anh ấy sẽ ủng hộ cô, bảo vệ cô, nếu như cô đồng ý thì anh ấy sẽ còn giúp đỡ cô, 6cùng nhau hoàn thành điều cô muốn.
Cô là một người trưởng thành, không phải là một đứa trẻ con cần người khác nuông chiều.
Cô là 5một cá thể độc lập, không phải món đồ phụ thuộc núp sau vây cánh của người khác.
Lắc đầu.

Uống nước không?

Bạch Niệm Niệm tiếp tục lắc đầu. Sau đó, cô lấy điện thoại ra lên Weibo, định chú ý tới tình hình của đội tình nguyện bên kia. Nhưng vừa nhìn thấy tài khoản
Nhớ mãi không quên 314
này cô sẽ nhớ tới bản thân bị
bại lộ
như thế nào, nên không khỏi ủ rũ.

Đói không?

Lắc đầu.

Lạnh không?

Vu Văn Tu bất đắc dĩ nói:
Anh biết mà, lúc đến đây anh cũng đi như vậy. Nhưng mà, nếu phải đi thì cùng đi, em không đi thì anh không thể nào đi một mình được.

Bạch Niệm Niệm không còn gì để nói mà nhìn anh ta, dù gì thì anh ta cũng lớn hơn cô năm tuổi, chứ đâu phải là nhỏ hơn năm tuổi, thẳng thừng
uy hiếp
cô như vậy được sao?
Hay là, mình dẫn anh ta đến khu nghỉ ngơi trong cây xăng gần đây ăn chút đồ nóng rồi quay lại?
Nhân lúc Vu Văn Tu không chú ý tới, cô nhanh tay đăng ký một tài khoản khác, gọi là
Nhà ăn đáng tin
, đương nhiên, cô vẫn sẽ tiếp tục dùng
Nhớ mãi không quên 314
. Ắt hẳn Vu Văn Tu sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đi tìm kiếm mấy chữ Nhà ăn đáng tin này trên Weibo đâu nhỉ.

Nhà ăn đáng tin: Mới vừa đổ một cơn mưa nhỏ khiến người ta phải phập phồng lo lắng, mong là sẽ không mang đến phiền phức cho công tác cứu trợ nhé! Ông trời phù hộ đừng mưa nữa. Con cũng sẽ tiếp tục cố gắng!

Cô chụp một tấm
núi vật tư
thật cao đó, xem như là ảnh đính kèm cho Weibo kia rồi đăng lên.
Bạch Niệm Niệm: ...
Dạ dày của Vu Văn Tu không được khỏe, ăn những món ăn này chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Rất xin lỗi, anh Văn Tu, em cũng không biết sao lại thế này,
Bạch Niệm Niệm nói,
Hay là anh mau trở về đi, ngồi xe buýt trước cửa có thể đi thẳng tới sân bay đó.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, Bạch Niệm Niệm lại bận rộn lu bù. Làm việc luôn tay luôn chân cho đến giờ cơm tối, mọi người mới lê thân thể mệt mỏi tới phòng ăn tạm thời ăn cơm.
Không biết là do không đủ người hay là nguyên nhân gì nhưng cơm của phòng ăn đã nguội ngắt rồi. Món thịt thì dầu mỡ bóng loáng nổi lềnh bềnh, rau cải cũng héo rũ dập nát, vừa nhìn qua đã biết ăn không ngon rồi.
Chân mày Vu Văn Tu sắp vặn thành bánh quai chẻo:
Niệm Niệm, nếu em còn xem anh là anh Văn Tu của em thì hãy thương xót cho dạ dày đáng thương của anh đi, phải ăn cơm kiểu này anh sẽ chết đó.

Không được không được, lấy cách nghĩ của Vu Văn Tu bây giờ thì cô chỉ cần bước lên xe buýt là trước khi đến sân bay cũng đừng nghĩ tới chuyện xuống dưới.
Vu Văn Tu thêm chút nước nóng vào trong đồ ăn nguội, trước khi ăn lại nhìn Bạch Niệm Niệm nói:
Em xem thế này được hay không nha, Niệm Niệm, em đi với anh tới gần đây xem có thể tìm được cơm nóng không, chúng ta ăn một bữa rồi quay về.

Bạch Niệm Niệm: ...
Nếu như có thể thì cô rất hy vọng anh ta có thể tự mình hiểu rõ.

Những thứ này, phải sắp xếp thế nào, phân loại rồi đóng gói lại sao?
Giọng của Vu Văn Tu vang lên từ phía sau lưng Bạch Niệm Niệm.
Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên quay đầu nhìn anh ta, nhanh vậy mà anh ta đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Bạch Niệm Niệm liền ngắt máy, nhưng Vu Văn Tu vẫn liếc nhìn qua
hiển thị cuộc gọi tới
, đôi con ngươi hơi co rụt lại: Hứa Dật Trình?

Dường như đã gặp cái tên này ở chỗ nào rồi?


Sao không bắt máy?
Vu Văn Tu hỏi.

Bạch Niệm Niệm nhanh tay cất điện thoại đi, cũng không nhìn anh ta mà cúi đầu lùa cơm:
Bắt cái gì mà bắt, cơm nước xong còn phải làm việc nữa đây này.


Vu Văn Tu không nói nữa, anh ta chọc chọc thịt trong đĩa, dáng vẻ chẳng muốn ăn tí nào cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.