• 222

Chương 299: Thành công gặp nhau


Nhưng mà, phải làm sao để trả lời tin nhắn lại cho Hứa Dật Trình đây?

Bạch Niệm Niệm đang suy nghĩ thì bỗng nhiên lại nghe thấy có ngườ8i gọi tên mình:
Bạch Niệm Niệm! Bạch Niệm Niệm có ở đó không? Có người tìm cậu!

Sau đó, Triệu Tiểu Dã liền nhìn thấy Vu Văn Tu đứng ở cách đó không xa, gương mặt lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên:
Tớ không hoa mắt đấy chứ, sao người đó lại giống Vu Văn Tu như vậy?

Vu Văn Tu cười đi tới:
Xin chào, tôi là em trai của Vu Văn Tu, Vu Võ Tu.


Tiểu Dã! Sao cậu lại tới đây?


Tớ không yên tâm về cậu đó.
Trong tay Triệu Tiểu Dã xách theo hai túi đồ to, ôm chầm lấy Bạch Niệm Niệm như một con gấu.
Hứa Dật Trình không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là Bạch Niệm Niệm không muốn mình mệt mỏi, liền cười híp mắt xoa xoa tóc của cô rồi nói:
Không sao đâu, anh không mệt.

Bạch Niệm Niệm ngượng ngùng ôm lấy đầu, dưới ánh đèn, nét đỏ ửng trên mặt cũng không rõ ràng lắm:
Ừm, trên đầu em có tro bụi.

Ba người cùng ăn một bữa cơm nóng, phần đồ ăn mà Triệu Tiểu Dã mang đến cũng vừa đủ cho ba người ăn. Định chuẩn bị cho ai thì không cần nói cũng biết.
Vu Văn Tu trong dạ dày thì nóng nhưng trong lòng lại lành lạnh: Triệu Tiểu Dã này, quả nhiên là không lạ gì ván trượt ZN mà.

Được đấy được đấy, cái này khá hay, có thể dùng làm Weibo chính thức của bang hội chúng ta luôn.
Triệu Tiểu Dã nói,
Tới đây, đăng Weibo kỷ niệm ngày vĩ đại này đi!

Bạch Niệm Niệm liền đưa luôn điện thoại của mình cho Triệu Tiểu Dã, để cô ấy mân mê
Weibo chính thức
. Cô ngồi bên cạnh Hứa Dật Trình, mở to mắt nhìn gương mặt Hứa Dật Trình. Mới hơn nửa ngày không gặp, hắn không hề gầy đi, mà mệt mỏi cũng được ẩn giấu rất tốt, ánh mắt cũng vẫn dịu dàng như vậy.
Triệu Tiểu Dã đập
bộp
nắm tay vào lòng bàn tay, dùng phong độ đại hiệp gọi Hứa Dật Trình, sau đó liền lấy điện thoại di động ra:
Tới đây, tới đây, tới đây, chụp chung, chụp chung, chúc mừng ba quan lớn của Nhà ăn đáng tin chúng ta thắng lợi gặp nhau!

Bạch Niệm Niệm ngồi chính giữa, Triệu Tiểu Dã ở bên trái cô, còn Hứa Dật Trình ở bên phải. Ba người nhìn vào ống kính, cùng nở ra một nụ cười -
Tách tách
, dừng hình ảnh.

Cậu cũng không gọi điện cho tớ.
Bạch Niệm Niệm không kìm được mà đặt trọng tâm của những lời này lên trên chữ
cậu
.
Triệu Tiểu Dã:
'Tớ'? 'Cũng'?


Anh đi cùng em.
Vu Văn Tu 6nói.
Bạch Niệm Niệm cũng lười thở dài, cô cũng biết sẽ như vậy mà.
Danh sách mới chẳng mất bao lâu đã được thông qua. Bạch Niệm Niệm gửi tin nhắn cho Hứa Dật Trình, trong dự đoán, hắn không có đăng ký. Bạch Niệm Niệm rất hiểu, mặc dù tay nghề nấu nướng của Hứa Dật Trình rất lợi hại, nhưng thân phận của hắn ở chỗ này không phải là một
Thần bếp
, mà là một tình nguyện viên sức dài vai rộng. Đối với hắn mà nói thì phòng ăn tạm thời cũng không phù hợp với hắn, bởi vì hắn có thể làm càng nhiều chuyện cấp bách hơn như vậy nữa.
Sắc trời mới vừa tối xuống, hầu như mọi người đều đã ngủ rồi. Đối với những sinh viên
sống trong nhung lụa
như bọn họ mà nói thì công việc của hôm nay thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi luôn. Đổi xe lúc nửa đêm hôm qua, nghiêng ngả cả đoạn đường tới đây, chỉ được nghỉ ngơi một bữa trưa, vốn là không đủ.
Thiên đường sành ăn có phái một đội nhỏ tới tập hợp với Hứa Dật Trình, mà với tư cách là một trò chơi thức ăn ngon thì nhất định là sẽ mang rất nhiều nguyên liệu nấu ăn làm sẵn đến đây đúng không? Tới lúc đó, hai người đã có thể gặp mặt nhau trong phòng bếp tạm thời rồi - Mặc dù chưa chắc là nhà ăn này.
Mà cho dù không thể gặp mặt thì cô cũng sẵn lòng ở lại giúp đỡ trong phòng ăn tạm thời. Nếu như các tình nguyện viên làm việc mệt mỏi cả ngày có thể được ăn đồ ăn nóng hôi hổi thì sự mệt mỏi trong tâm hồn cũng sẽ được thức ăn ấm áp xua tan đi.
Nhưng Bạch Niệm Niệm biết, hôm nay hắn vẫn luôn vận chuyển đồ vật qua lại giữa hai bên, chắc chắn là còn mệt mỏi hơn cô gấp mười gấp trăm lần.

Đầu bếp, anh về sớm nghỉ ngơi đi,
Bạch Niệm Niệm cắn môi nói,
Ừm, ngày mai cũng không cần tới... Buổi tối, lúc nghỉ ngơi em video với anh, có được không?

Triệu Tiểu Dã!
Bạch Niệm Niệm mừng rỡ nhìn Triệu Tiểu Dã, chạy nhanh tới.

Tích tích tích
, trong nhóm có tin nhắn gửi cho mọi người, Bạch Niệm Niệm mở ra nhìn thử liền ngạc nhiên. Tưởng Lộc nói, vì phòng ăn tạm thời thiếu người trầm trọng cho nên nếu bạn học nào biết nấu cơm thì có thể xin điều qua đó giúp đỡ.
Bạch Niệm Niệm không cần phải suy nghĩ nhiều liền đăng ký.
Giọng nói đó giống như một sợi dây thừng nhấc mạnh t3rái tim Bạch Niệm Niệm lên: Là Hứa Dật Trình sao? Chẳng bao lâu mà anh ấy đã tới rồi? Làm sao đây, có khi nào Vu Văn Tu và anh ấy đánh nhau kh9ông?
Cô đứng lên, cố giữ bình tĩnh nói với Vu Văn Tu:
Anh Văn Tu ăn trước đi, em quay lại ngay.

Ban đầu, quả thực là Triệu Tiểu Dã không định tới bên này đâu, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy không yên cho nên liền làm theo cách gần giống như Vu Văn Tu, lợi dụng quan hệ trong nhà để vượt qua mấy thanh chắn cách ly trên đường. May mà đội ngũ tình nguyện ở trường đại học của Triệu Tiểu Dã không ở bên này, chứ nếu như cô ấy đi theo các bạn học thì đã không thể ở cùng với Bạch Niệm Niệm giống như lúc này rồi.
Có Triệu Tiểu Dã, Bạch Niệm Niệm cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Bỏ đi, bỏ đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, muốn đi 5cùng thì đi đi!
Hai người còn chưa bước ra khỏi phòng ăn tạm thời thì đã nghe một loạt tiếng bước chân lộp cộp truyền tới. Tiếp sau đó, một bóng người quen thuộc nhảy ra trước mắt cô…
Triệu Tiểu Dã photoshop tấm hình một chút, sau đó gửi vào trong nhóm để nhận sự hâm mộ ganh tị hận từ mọi người.

Hôm nay tớ mới tạo một Weibo khác, gọi là ‘Nhà ăn đáng tin’.
Bạch Niệm Niệm nói.
Mà Hứa Dật Trình kết thúc một ngày làm việc, phong trần mệt mỏi chạy tới chỉ để nhìn Bạch Niệm Niệm một chút thôi nhưng lại bị Triệu Tiểu Dã tóm ngay mặt.

Eo, đầu bếp! A không đúng, tham kiến bang chủ!


Ôi chao, xin chào, xin chào, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, may mắn gặp được may mắn gặp được, 'anh Võ Tu'!
Triệu Tiểu Dã cũng cười, lắc lư vật trong tay,
Anh cũng mang ngạc nhiên và ấm áp tới cho Niệm Niệm hả? Vậy thì anh thắng rồi, em chỉ vượt qua nửa Trung Quốc thôi, còn anh là bay nửa quả địa cầu luôn.

Đôi mắt Vu Văn Tu đong đưa theo sự lắc lư của cái túi, sau đó hít hít lỗ mũi:
Đồ ăn? Nóng?!

Chỉ vừa mới nghĩ như vậy mà giống như đã được tiếp thêm năng lượng rồi.
Mặc dù lời nói của Vu Văn Tu có hơi động chạm đến người khác nhưng Bạch Niệm Niệm buộc phải thừa nhận rằng anh ta nói có lý. Thật ra kho hàng tạm thời có thêm cô hay là thiếu mất một người như cô thì cũng không khác nhau bao nhiêu cả. Mà ở phòng ăn đang thiếu người lại không giống, cô có thể sẽ phát huy được càng nhiều giá trị hơn, nói thế nào thì cô cũng là người đã nghiên cứu
Thiên đường sành ăn
mấy tháng nay rồi mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.