Chương 327: Vận mệnh đã định trước
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1459 chữ
- 2022-02-06 11:34:19
Con mèo trắng mà hắn đặt trước cửa nhà nhỏ, sau đó đã được đặt ngồi trên kệ sách của Bạch Niệm Niệm.
Hai người vòng8 vo nhiều năm như vậy, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu lần mới đổi lấy mấy tháng quen biết yêu thương ngắn ngủi, mà trong nh3áy mắt đã lại phải chia xa. Lúc sắp chia xa, cô ấy yên lặng đưa tiễn hắn nhưng hắn lại không tìm thấy cô ấy...
Bỗn9g dưng có người gọi điện thoại đi ngang qua trước mặt Hứa Dật Trình, Hứa Dật Trình lập tức ngẩn người ra rồi chẳng biết là6m sao.
Thật ra thì Hứa Dật Trình cảm thấy chưa chắc ông nội hắn không biết sự thật trong chuyện này, nhưng ông cụ vẫn cho hắn cơ hội lần này, hơn nữa còn xem phát sóng trực tiếp lần thi đấu thứ hai nữa. Còn ông cụ có xem trực tiếp giải đấu lần đầu hay không thì cũng chỉ có mình ông cụ và vệ sĩ bên cạnh ông cụ biết mà thôi.
Nói đến cùng thì Hứa Dật Trình có thể trở lại trò chơi là nhờ ba của hắn, mà yếu tố quyết định khiến ba hắn thay đổi chủ ý sẽ ở trong công viên Trung Sơn hôm tuyết rơi đó. Vòng đi vòng lại một hồi, dường như có một quyền lực thần bí nào đó đã quyết định mối ràng buộc giữa hắn và Bạch Niệm Niệm từ rất lâu rồi.
Mặc dù Bạch Niệm Niệm hồ đồ chẳng suy nghĩ được là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ một chuyện, chính là, cô, đã, gặp mặt phụ huynh rồi!
Bạch Niệm Niệm im lặng không lên tiếng, nghe Hứa Dật Trình nói tiếp,
Người mà hôm đó em gặp là ba anh. Ông ấy vốn không đồng ý cho anh làm đầu bếp giống như ông nội anh vậy. Lần đó anh tranh giải thua, dựa theo giao hẹn là không thể chơi trò chơi cùng với theo nghề nấu nướng nữa, nhưng hôm đó ba anh bỗng nhiên gọi điện nói cho anh thêm một cơ hội nên anh mới quay lại trò chơi.
Bởi vì tò mò nguyên nhân tại sao ba lại thay đổi thái độ, Hứa Dật Trình đã hỏi tài xế lịch trình mấy ngày đó của ba mình, hắn biết trưa hôm đó ông ấy đã tới công viên Trung Sơn nhưng lại không biết ông ấy đã gặp Bạch Niệm Niệm.
Hứa Dật Trình không biết câu nói nào của Bạch Niệm Niệm đã làm ba hắn thay đổi ý kiến, điều mà lúc ấy hắn tò mò chính là tại sao ba hắn lại cho hắn cơ hội. Sau đó cuối cùng mới biết được, thì ra ba hắn đã nói dối với ông cụ Hứa.
Đồ ngốc, em định cứ tìm từng hàng từng hàng như vậy à? Sao không gọi cho anh?
Hứa Dật Trình ôm lấy Bạch Niệm Niệm, vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Bạch Niệm Niệm ôm lấy eo hắn, vùi đầu trước ngực hắn, giọng nói mang theo buồn rầu:
Em sợ anh không cho em trốn học... Với lại...
Vừa nói đến
Với lại
cô mới chợt nhớ, lập tức buông Hứa Dật Trình ra, căng thẳng ngó trái ngó phải, khẽ nói:
Người nhà của anh đâu?
Ba hắn nói với ông cụ Hứa rằng, Hứa Dật Trình bị thua trong cuộc thi đấu là vì hắn không có đi tham gia thi đấu. Vì ông cụ Hứa không cho Hứa Dật Trình học nấu nướng cho nên ngay từ trước khi giải thi đấu bắt đầu, ông ấy đã vứt trang bị trò chơi của Hứa Dật Trình đi rồi.
Kết quả, ông cụ Hứa nổi trận lôi đình, bởi vì kết quả của cuộc thi đấu đó có liên quan đến vụ đánh cược giữa ông cụ Hứa và Hứa Dật Trình. Cho dù ông cụ đồng ý hay phản đối thì ít nhất phải đợi tới khi có kết quả rồi hẵng nói, làm người không thể nói lời mà không giữ lời, càng không thể dùng thủ đoạn như vậy để buộc Hứa Dật Trình từ bỏ.
Cơ hội thứ hai của Hứa Dật Trình đã tới như vậy đấy.
Á!
Bạch Niệm Niệm kinh ngạc.
Hứa Dật Trình thấy vẻ mặt của cô liền cười càng vui vẻ hơn:
Em lại nghĩ đến cái gì?
Cô ấy luôn như vậy, trong đầu luôn có những ý tưởng khiến người khác không thể nào đoán được.
Đôi mắt Bạch Niệm Niệm sáng lên, vô cùng ngạc nhiên cùng vui mừng:
Thật sao?! Anh đang ở đâu? Hức...
Nói xong cô mới nhận ra hình như mình bị lộ tẩy rồi, lập tức cắn môi. Tiếp đó, cô liền nghe thấy một âm thanh đồng thời phát ra từ trong điện thoại và phía sau lưng:
Anh đang ở sau lưng em.
Bạch Niệm Niệm vừa mới xoay người đã
nằm trọn
trong một cái ôm ấm áp quen thuộc. Mùi hương thanh mát trên người Hứa Dật Trình lập tức bao vây lấy cô.
Bạch Niệm Niệm đang đứng giữa hai dãy người, nghi ngờ nhìn trái ngó phải nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Dật Trình. Chẳng lẽ là do xung quanh quá ồn ào, không giống như đang đi học cho nên anh ấy mới hỏi như vậy?
Em... Mới vừa tan học, cho nên hơi ồn ào... Đầu bếp, anh đợi một chút nhé, em đi tìm chỗ nào có ít người. Sao anh lại đột nhiên gọi điện cho em vậy, lên máy bay rồi sao...
Bạch Niệm Niệm vừa nói vừa đi tới chỗ ít người, Hứa Dật Trình đứng cách đó không xa cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng của cô.
Còn chưa lên,
Hứa Dật Trình khẽ nói,
Anh còn chưa tới cổng kiểm tra an ninh.
Tại sao hắn phải gọi điện cho Hứa Dật Sênh? Không phải gọi thẳng cho cô ấy là được rồi sao?
Hắn vươ5n một tay lên đỡ trán, lộ ra một nụ cười, một tay khác gọi điện thoại cho Bạch Niệm Niệm.
Chóp mũi Bạch Niệm Niệm lại toát ra mồ hôi. Cô nhìn thời gian lần nữa, nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên, hiển thị cuộc gọi tới là người mà cô đang tìm kiếm.
Hứa Dật Trình thấy dáng vẻ này của cô cũng biết cô đang lo lắng cái gì rồi, liền bật cười, lại ôm lấy cô lần nữa, sờ lên đầu cô nói:
Đừng sợ.
Dừng một chút hắn mới cố ý nói:
À, thật ra thì, là người nhà anh phát hiện ra em trước cho nên anh mới biết em tới tìm anh.
Cái gì?
Bạch Niệm Niệm lúng túng,
Người nhà của anh...
Không biết tại sao cô lại chợt nhớ tới người đàn ông trung niên nho nhã mà mình đã gặp trong công viên Trung Sơn hôm tuyết rơi đó. Lúc ấy, cô thấy mặt mũi của người đó rất quen, cứ cho rằng đó là đồng nghiệp của ba, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì người đó rất giống Hứa Dật Trình!
Bạch Niệm Niệm ấp a ấp úng kể lại chuyện đó cho Hứa Dật Trình nghe. Sau khi nghe xong, Hứa Dật Trình sửng sốt, tiếp đó mới bừng tỉnh hiểu ra:
Anh thắc mắc tại sao ông ấy lại bỗng nhiên thay đổi ý kiến, thì ra...
Cái gì?
Bạch Niệm Niệm không hiểu.
Hứa Dật Trình vô cùng xúc động ôm lấy cô, dịu dàng nói:
Cảm ơn em, Niệm Niệm.
Đừng nói là anh ấy đã lên máy bay rồi nhé? Sắp phải tắt máy cho nên mới gọi điện cho cô? Bạch Niệm Niệm nghĩ như vậy, nhưng vẫn bắt máy.
A lô, đầu bếp.
Em đang ở đâu?
Hứa Dật Trình hỏi, giọng nói còn mang theo hơi thở hổn hển.
Vậy vậy... Vậy chú còn nhớ em không?
Nhưng khả năng này cũng nhỏ lắm đúng không? Bạch Niệm Niệm chớp mắt vài cái, cảm thấy bản thân đã hỏi lời thừa rồi.
À, không phải,
Hứa Dật Trình giải thích cho cô,
Ba anh không có tới, những người khác cũng không tới, chỉ có anh với Hứa Dật Sênh thôi.
Dù sao hắn cũng đã là người trưởng thành, mà lần này chỉ đi ra nước ngoài mấy ngày thôi, chẳng mất bao lâu đã quay về rồi.
Bạch Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm, ấn tượng không tốt dành cho Hứa Dật Sênh cũng được thay đổi một chút xíu.
Nhưng thời gian quý giá lại dường như nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.