Chương 341: Một tấm hình
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1260 chữ
- 2022-02-06 11:34:56
Thoắt cái đã đến ngày cuối cùng đi tham quan học tập, Vincent mời Hứa Dật Trình và Hứa Dật Sênh đến nhà mình làm khách, còn mờ8i Hứa Dật Trình cùng chuẩn bị bữa tối nữa. Ông ấy cũng biết chuyện Cảnh Dịch đã nhường lại lịch đặt chỗ cho nên cũng mời luôn3 Cảnh Dịch đến. Một bữa tiệc tối cả chủ và khách đều ăn vô cùng vui vẻ.
Eason,
Vincent nói với Hứa Dật Sênh,
Tôi..9. Oh, je suis desole.
Ông ấy vừa mới nói một chữ
Tôi
thì lại nhớ Hứa Dật Sênh biết tiếng Pháp cho nên nói một câu xin lỗi 6rồi đổi ngôn ngữ nói mấy câu với Hứa Dật Sênh.
Hứa Dật Sênh nghe xong lập tức ngớ người ra, chẳng mấy chốc lại lộ ra 5một nụ cười, trả lời một câu, sau đó giơ ly rượu trong tay lên kính Vincent.
Lúc hai người trò chuyện với nhau nói không lớn, mà còn dùng tiếng Pháp nữa cho nên Hứa Dật Trình không hề chú ý tới bên này. Ngược lại là Hứa Dật Sênh, vì Vincent đã chủ động từ chối hắn ta cho nên trong lúc không có chuyện gì để làm thì hắn ta uống rượu, cũng vừa lúc nghe thấy tiếng trò chuyện bên phía Cảnh Dịch.
Hứa Dật Sênh cũng lấy lý do đi vệ sinh để rời bàn ăn, sau đó đi đến bên cạnh Cảnh Dịch. Vừa rồi, lúc Vincent nói chuyện thì Cảnh Dịch cũng có mặt ở đó, cho nên lúc Hứa Dật Sênh đến thì cô ấy cảm thấy hơi bối rối.
Vincent nói, trái tim của Hứa Dật Sênh không đặt trong phòng bếp, hắn ta đã sớm trao tất cả nhiệt tình của mình cho
một vị nữ thần khác
rồi.
Mặc dù Hứa Dật Trình không hiểu hai người đang nói gì nhưng dường như cũng đoán được một chút. Quả nhiên, tiếp theo Vincent lại dời mắt tới trên mặt Hứa Dật Trình.
Yicheng,
Vì Hứa Dật Trình không tự đặt tên tiếng Anh cho nên Vincent gọi thẳng tên thật của hắn luôn, khi phát âm còn có hơi giống ‘Nhất Sính’,
Nhất Sính, tôi rất thích những kiến thức về nấu ăn của cậu. Tôi đánh giá cậu rất cao, cậu có muốn làm học trò của tôi không?
Hứa Dật Trình cũng không thấy ngạc nhiên lắm, hắn biết Vincent tán thưởng mình, điều này có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của ông ấy. Nhưng mà, có làm học trò của ông ấy hay không thì hắn còn phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.
Quản gia nhà Vincent thấy Cảnh Dịch đang nhìn tấm hình đó thì rất thuần thục giới thiệu cho cô ấy:
Đây là lúc ngài Vincent tham gia chiến dịch XX đã chụp chung tấm hình lưu niệm với các chiến hữu, được chụp năm 19XX, cách bây giờ đã hơn nửa thế kỷ rồi... Hai vị tiên sinh này là bạn tốt của ngài Vincent, họ thích nghiên cứu đồ ăn ngon với nhau...
Sau đó thì sao,
Chẳng biết có gì xui khiến mà Cảnh Dịch lại hỏi,
Bây giờ họ có trở thành đầu bếp nổi tiếng thế giới như ngài Vincent không?
Hứa Dật Trình có thiên phú như vậy thì không chừng...
Quản gia lắc đầu, bày ra một vẻ mặt vừa đúng lúc vừa đáng tiếc rồi nói:
Một vị tiên sinh trong đó đã qua đời không lâu sau khi chụp tấm hình này.
Cảnh Dịch cúi đầu xuống, bày tỏ tưởng niệm.
Còn một vị tiên sinh khác đã trở thành sĩ quan cao cấp,
Quản gia nói,
Ngài Vincent nói, bây giờ ông ấy sống rất tốt.
Nhưng mà, Cảnh Dịch không ghét cách làm của Hứa Dật Sênh, cô ấy có thể hiểu hắn ta, dù cô ấy không biết gia đình của Hứa Dật Sênh đã tạo sức ép gì cho hắn ta. Cô ấy chỉ xem Hứa Dật Sênh là một trong những người theo đuổi Nữ thần âm nhạc, chỉ như vậy mà thôi. Có rất nhiều người cũng sẽ làm như hắn ta, muốn qua Cảnh Dịch - tỳ nữ của Nữ thần âm nhạc để xin làm học trò của thầy Bastien - Sứ giả của Nữ thần âm nhạc, hy vọng qua sự dạy dỗ của ông ấy sẽ có thể nhìn trộm nhan sắc thật sự của Nữ thần âm nhạc.
Cảnh Dịch không biết Hứa Dật Sênh có biết cô ấy đã hiểu thấu hắn ta từ lâu rồi không, cho nên sự lúng túng của Cảnh Dịch là cảm thấy lúng túng thay hắn ta, nhưng lại chẳng thể hiện gì trên mặt cả.
Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Hứa Dật Sênh đi tới trước, nhìn theo ánh mắt của hai người họ lướt nhìn qua từng tấm hình, còn có từng tờ giấy chứng nhận và cúp... Đột nhiên, tầm mắt của Hứa Dật Sênh bị hấp dẫn.
Tôi hiểu rõ mà, tôi sẽ cho cậu thời gian.
Vincent nói xong, cũng giơ ly rượu về phía Hứa Dật Trình rồi uống cạn rượu ngon được cất giấu nhiều năm trong ly.
Cảnh Dịch đi vệ sinh một chút, lúc trở lại thì nhìn thấy một tấm hình rất đặc biệt trên tường nhà của Vincent. Nó đã được tân trang lại, nhưng vẫn có thể thấy ảnh gốc đã rất cũ kỹ rồi. Cảnh Dịch cảm thấy, có thể là nó còn lớn tuổi hơn ba mẹ của mình nữa.
Lúc còn trẻ, Vincent cũng có thể xem là một anh chàng đẹp trai, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của Cảnh Dịch chính là hai người trong hình. Đó là hai người Hoa, cũng mặt quân phục của quốc gia, mà một trong hai người đó có bề ngoài hơi giống Hứa Dật Trình và Hứa Dật Sênh, nhất là đôi mắt, đuôi mắt thon dài, ánh mắt đầy sức sống, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh Dịch biết
một vị nữ thần khác
mà Vincent nói tới cũng không phải ngón tay của mình, mà là chỉ âm nhạc - mơ ước của Hứa Dật Sênh.
Nói một cách thông thường, khi một nam sinh lấy lòng một nữ sinh là vì theo đuổi cô ấy hay là vì cái gì khác thì bản thân người nữ sinh đó sẽ tự hiểu rõ, trừ phi cô ấy từ chối hiểu rõ, không muốn thừa nhận.
Với tư cách là
Nữ thần
hệ âm nhạc của Học viện Nenuphar, Cảnh Dịch không chỉ mẫn cảm với âm nhạc. Đã có rất nhiều người tiếp nối nhau quỳ dưới vẻ ngoài hoặc là tiếng hát của cô ấy nên dù cô ấy không cố ý phân biệt rạch ròi thì trực giác vẫn nói cho Cảnh Dịch biết Hứa Dật Sênh đến gần mình là vì cái gì.
Nếu như vào giờ phút này hắn ta đang bưng một ly rượu thì có lẽ nó đã rơi xuống đất rồi. Nhưng ở trong nhà Vincent, cho dù có ly rượu rơi xuống đất thật thì với tấm thảm thật dày này, nó cũng sẽ không bị vỡ. Dường như Hứa Dật Sênh nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đây là...
Hứa Dật Sênh trừng to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào tấm hình đó.
Quản gia thấy vẻ mặt của hắn ta không bình thường cho nên hơi lo lắng lên tiếng:
Ngài Eason? Ngài không sao chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.