• 222

Chương 342: Ông cụ hứa


Mãi tới tận bây giờ, bọn họ cũng không thể hiểu tại sao ông cụ Hứa lại không cho họ học nấu nướng, tựa như mệnh lệnh này vừa sinh ra đã 8đúng đắn rồi vậy. Cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết, thì ra, ông nội cũng từng giống mình, không chỉ có niềm yêu thích, mà còn từn3g nỗ lực vì nó nữa.


Ha ha...
Hứa Dật Sênh cười lạnh một tiếng. Trước đây, hắn ta chỉ cảm thấy bản thân tội nghiệp thôi, nhưng9 bây giờ mới biết là tội nghiệp đến mức nào.
Bọn họ còn tưởng chuyến đi lần này sẽ kết thúc một cách đơn giản như vậy, ai dè đâu gần tới hồi kết thì lại xuất hiện một chuyện nóng hôi hổi như thế này chứ?
Nhưng trong mắt bọn họ, trừ hưng phấn ra thì còn có một chút thấp thỏm nữa - Chuyện nóng này khá quan trọng bởi vì đối phương chính là
Hứa Chấn Quốc
đó.
Hứa Dật Trình nhìn Hứa Dật Sênh, bỗng nhiên khoác tay lên bả vai hắn ta, giống như6 là sợ hắn ta sẽ chạy mất vậy. Sau đó mới nói với Vincent:
Ngài Vincent, ngài có thể kể lại chuyện phía sau tấm hình này không?

<5br>Các nhân viên công tác của Thiên đường sành ăn cơm nước xong xuôi đang nghỉ ngơi trong phòng đã sớm vây lại, giống như con mèo ngửi thấy mùi cá vậy. Vào giờ phút này, khi nghe thấy Hứa Dật Trình nói như vậy thì ánh mắt họ lập tức sáng rực lên, rồi trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong một tuần lễ này, bọn họ không chỉ cần phải đi theo hai quán quân tham quan, học tập, mà còn phải chuyển các loại tài liệu và hình ảnh về trụ sở chính của công ty, để người phụ trách đăng lên Weibo, diễn đàn và các trang mạng xã hội nhằm thu hút thêm càng nhiều người yêu thích Thiên đường sành ăn hơn. Điểm nóng của chuyến đi quán quân lần này chính là nhà hàng Oiseau de paradis và đầu bếp Vincent, nhưng
xào
tin đến bây giờ thì độ hot cũng dần mất rồi.
Hứa Dật Trình gật đầu, Cảnh Dịch bèn lấy một bì thư từ trong túi xách ra đưa cho hắn:
Đây là tấm hình đó, lần trước quên đưa lại cho cậu. Bây giờ trả vật về cho chủ của nó.

Hứa Dật Trình chậm rãi nâng tay lên, nhận lấy bì thư, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên phức tạp, nhưng chưa đợi người khác nhìn thấy thì hắn đã giấu đi rồi.
Cảm ơn.
Hắn nói với Cảnh Dịch.

Xin lỗi, mấy anh,
Hứa Dật Trình lịch sự nói,
Chuyện ngài Vincent sắp nói có liên quan đến chuyện riêng trong nhà tôi, cho nên tôi rất lấy làm tiếc khi nói điều này - Mong các anh hãy tạm lánh mặt một chút, cảm ơn.

Mấy người đều sững sờ, không hẹn mà cùng gật đầu. Bọn họ lui về sau, xoay người rời khỏi bức tường ảnh rồi mới như vừa bị mộng du mà nhận ra: Người mới vừa rồi thật sự là Hứa Dật Trình mà bọn họ đã ở chung trong bảy ngày nay sao? Hắn vốn tao nhã lịch sự, một khi nghiêm túc lên lại mang dáng vẻ như vậy, khiến người ta phải làm theo lời hắn nói, cho dù bề ngoài của hắn vẫn còn rất trẻ.
Ngẫm nghĩ một chút, một người như vậy đúng là còn đáng sợ hơn anh ba của hắn nữa. Mặc dù những ngày qua, Hứa Dật Sênh đã mang tới cho bọn họ nhiều vấn đề khó giải quyết, nhưng ít nhất hắn ta có sao nói vậy, tâm trạng đều viết hết lên trên mặt, không giống như Hứa Dật Trình, ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng đều đã có tính toán cả rồi.
Cảnh Dịch nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh đã nhìn rõ hết toàn bộ biểu cảm của mọi người. Cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Dật Trình:
Bang chủ, mọi người trò chuyện đi nhé, tôi về trước.

Cảnh Dịch chào tạm biệt Vincent. Vincent bảo tài xế đưa cô ấy về, sau đó mới nhìn sắc mặt của Hứa Dật Sênh, khẽ nói với Hứa Dật Trình:
Anh trai của cậu có sao không? Ý của tôi là, tôi, tiếng Trung của tôi không OK, so.... Oh, I got it! I can speak English.

Hứa Dật Trình khẽ mỉm cười. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Vincent, hắn phát hiện ra ông ấy là một ông lão rất đáng yêu, nhất là lúc này. Vincent biết hắn không nói được tiếng Pháp, mà một người duy nhất biết tiếng Pháp trong ba người bọn họ là Hứa Dật Sênh thì sắc mặt khó coi đến nỗi ai cũng có thể nhận ra. Cả người Hứa Dật Sênh được viết một câu
Người sống chớ tới gần
in hoa, cho nên Vincent đang phiền não về vấn đề phải làm sao hiểu nhau.
Vào lúc ông ấy phát hiện ra có thể dùng tiếng Anh để trao đổi với Hứa Dật Trình thì lại để lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng, giống như một đứa con nít được cho ăn kẹo vậy.
Tiếp đó, Hứa Dật Trình được nghe một câu chuyện giống như đã từng quen biết, mà lại có chỗ khác nhau.
Hứa Chấn Quốc là người thế nào? Nói một cách đơn giản thì ông ấy được xem như là một trong những nhân vật
Không được nhắc tới
trong nước Trung Quốc. Mặc dù đã lớn tuổi và lui về sau màn nhưng những cống hiến mà ông ấy đã dâng tặng cho quốc gia vẫn giúp ông ấy rất có uy tín, đứng sừng sững không ngã.
Mấy nhân viên công tác này chưa từng nghĩ tới, hai quán quân mà lần này bọn họ dẫn đến lại có thân phận như vậy. Bọn họ đang suy nghĩ phải lợi dụng tin này như thế nào mới tốt thì nào ngờ đã nghe thấy Hứa Dật Trình mở miệng:
Vincent, Hứa Chấn Quốc và người bạn bất hạnh đã hy sinh đó quen biết nhau trong một trận chiến với quy mô nhỏ hơn năm mươi năm trước. Những chuyện mà người bạn đã hy sinh đó trải qua cũng gần giống như ba của Hứa Dật Trình đã kể cho hắn nghe vậy, nhưng có một chỗ khác chính là Hứa Chấn Quốc và người chiến hữu đó không phải vào quân ngũ mới quen nhau, mà bọn họ là bạn thân, là anh em cùng nhau lớn lên, là kiểu thân mà có thể mặc cùng một cái quần.

Ông ấy có thể đào tạo ra đầu bếp xuất sắc như hai cậu, tôi cảm thấy vô cùng vô cùng tự hào, tôi tự hào thay ông ấy!
Vincent dùng tiếng Anh nói với hai anh em,
Nhưng tại sao Eason lại có vẻ không được vui? Nếu như có gì tôi có thể làm được thì hãy nói cho tôi biết, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cậu.

Hứa Dật Sênh nhìn đôi mắt tràn ngập hiền từ nhưng rất mực hồn nhiên của Vincent, không biết nói gì cho phải, mà hắn ta cũng chẳng muốn nói gì cả.

Bạn tốt cùng nhau lớn lên chết đi, cho nên ông ấy dùng cả đời để tưởng nhớ thì cũng dễ hiểu, bởi vì đây chính là lựa chọn của ông ấy.

Nhưng dựa vào cái gì mà ông ấy lại muốn can thiệp vào cuộc đời của người khác! Mạng sống của bạn ông ấy đáng tiền, còn mơ ước của cháu trai ông ấy không đáng một đồng nào sao?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.