Chương 343: Giải đấu mới
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1229 chữ
- 2022-02-06 11:34:53
Trước đây, ba hắn cũng muốn học nấu nướng, nhưng cuối cùng phải đi làm lính, cũng không được nấu ăn nữa. Ông ấy muốn học nấu n8ướng là vì câu chuyện này sao? Mà sau đó thỏa hiệp cũng là vì nó sao? Vậy thì ông ấy đã biết câu chuyện này từ lúc nào, bằng 3cách nào?
Cô chú nhà họ Hứa cũng đều biết chuyện này? Cha của Hứa Dật Sênh có biết không?
Khi còn bé, Hứa Dật9 Trình đã từng cảm động vì bản thân
hiểu
cho ba, từng có ý tưởng
thay ba thực hiện ước mơ
đó, nhưng tới bây giờ hắn mới h6iểu được, thì ra chuyện này cũng có thể được di truyền. Có lẽ trước đây ba hắn cũng đã từng nghĩ giống như hắn vậy, đúng khôn5g?
Một mặt thì Hứa Dật Trình cho rằng hắn ta làm vậy là không ổn thỏa, nhưng một mặt khác thì cảm thấy vui vẻ. Hắn trả lời lại Hứa Dật Sênh bằng một dấu chấm lửng tràn ngập mâu thuẫn, sau đó cất điện thoại vào, ngẩng đầu lên nói với nhân viên công tác:
Đi thôi.
Trên đường đến sân bay, Hứa Dật Trình gửi tin nhắn cho Bạch Niệm Niệm.
Không quên tình đầu: [Hình ảnh] Nhìn nè, anh hồi còn bé đó.
Hình ảnh chính là tấm hình mà Cảnh Dịch đã trả lại cho hắn. Hắn chụp ảnh xong rồi cất ảnh vào, tình cờ thấy mặt sau tấm ảnh có viết tên mình. Bởi vì thời gian đã lâu lắm rồi cho nên nét bút bị nhòe đi, không còn nhìn thấy rõ nữa, thật khó cho Cảnh Dịch vì vẫn giữ nó nhiều năm như vậy.
Rốt cuộc hắn cũng đã nhớ tới mình chưa nói chuyện này cho Bạch Niệm Niệm biết, cũng không biết Cảnh Dịch có nhắc tới chuyện này với cô không.
Không quên tình đầu: Quên nói với em, bên này anh có gặp Tiểu Nghệ cuồng bạc hà.
Quà tặng em cũng do cô ấy gánh giúp - Hứa Dật Trình suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lại không nói thêm nửa câu sau.
Lòng người vẫn luôn rất phức tạp, không ai có thể nói tương lai mình sẽ bước đi theo con đường nào, sẽ đi được bao xa trên con đường đó. Nhưng lúc này hắn lại vô cùng vui mừng, vì qua trau dồi từng ngày, từng ngày thì bản thân hắn đã thật sự yêu thích nghề nấu nướng này, đồng thời cũng xem nó như là thứ để mình theo đuổi cả cuộc đời, mà ba hắn cũng đứng về phía hắn. Hắn sẽ không than trách số phận bất công nữa, số mệnh đã đối xử với hắn tốt lại càng tốt hơn.
Mà Hứa Dật Sênh, mới là đứa trẻ không được đối xử công bằng.
Ánh mắt Hứa Dật Trình nhìn về phía anh ba của mình, muốn nói chút gì đó an ủi hắn ta, nhưng lời nói như thế nào mới có ma lực đủ lớn để xoa dịu sự bất mãn đã tích lũy từ lúc nhỏ đến khi lớn lên bên trong một con người chứ?
Eason: [Hình ảnh]
Bức ảnh là hộ chiếu của hắn ta, Hứa Dật Sênh vừa mới dời ngày của visa lại, hóa ra hắn ta không định trở về nước cùng bọn họ. Hắn ta còn muốn nán lại để làm gì thì không cần nói cũng hiểu.
Eason: Chúc anh may mắn đi, yêu dấu.
Bạch Niệm Niệm chưa trả lời tin nhắn cho hắn. Hứa Dật Trình xem thời gian, bên cô mới hơn tám giờ tối thôi, hắn liền gửi thêm một tin nhắn nữa.
Không quên tình đầu: Ngày mai đã có thể nhìn thấy em rồi, có nhớ anh không?
Khó khăn lắm hắn mới tỏ ra dễ thương một lần, nhưng Bạch Niệm Niệm vẫn chưa trả lời.
Anh muốn làm gì?
Hứa Dật Trình nói.
Hứa Dật Sênh dần dần cong khóe miệng lên, rồi nói:
Chú đoán xem.
Hứa Dật Trình nhíu mày lại. Hắn hiểu Hứa Dật Sênh, hắn ta sẽ không trở mặt với ông cụ Hứa, thậm chí hắn ta cũng sẽ không để người nhà biết chuyện đã xảy ra vào hôm nay. Mặc dù tính cách của hai người khác nhau nhưng đều sẽ không làm chuyện khiến ông cụ Hứa phải khó chịu. Bọn họ đều hiểu rất rõ điểm này.
Trình...
Bỗng nhiên, Hứa Dật Sênh mở miệng, xoay đầu nhìn Hứa Dật Trình, giọng nói rất trầm thấp nhưng cũng đủ để Hứa Dật Trình nghe rõ. Hứa Dật Sênh nói,
Anh không muốn đóng kịch nữa.
Ánh nắng chiều chiếu xuống đường chân trời, xuyên qua ô cửa kính xe, rọi lên mặt Hứa Dật Sênh. Trong ánh sáng đó, đôi mắt có đôi chút tương tự Hứa Dật Trình, cũng có đôi chút tương tự ông cụ Hứa trở nên trong suốt không có thật, tựa như hạt thủy tinh đã mất đi màu sắc vậy. Mái tóc đen của hắn ta cũng bị nắng chiều làm cho đổi màu, cả người đều trở nên không chân thật.
Lần đó, hai người gây gổ trong điện thoại, Hứa Dật Trình đã từng bảo Hứa Dật Sênh rút khỏi trận chiến tranh giành của bọn họ, cho dù ngoài mặt hắn ta muốn diễn với người nhà như thế nào, có giả vờ nhắm vào hắn như thế nào thì Hứa Dật Trình cũng sẽ không để bụng. Hắn sẽ cho Hứa Dật Sênh tự do mà hắn ta muốn theo cam kết giữa hai người.
Nhưng bây giờ, Hứa Dật Sênh nói với hắn rằng, Trình, anh không muốn đóng kịch nữa.
Hắn ta nào có bắt đầu diễn từ lần gây gổ đó, rõ ràng là ngay từ lúc ban đầu hắn ta đã tự lừa mình dối người rồi.
Hứa Dật Trình rũ mắt, nắng chiều cũng chiếu vào gò má hắn, lông mi rủ xuống. Xe rẽ cua, ánh mặt trời bị nhà cửa che mất, gương mặt của hắn mới trở nên chân thật hơn.
Cho nên, Hứa Dật Sênh sẽ làm gì? Hứa Dật Trình nghĩ, cho dù là thế nào thì ngày mai đã trở về rồi, đợi trở về yên lặng theo dõi là được.
Kết quả, ngày hôm sau, nhân viên của Thiên đường sành ăn tới đón bọn họ ra sân bay thì Hứa Dật Trình mới phát hiện không thấy Hứa Dật Sênh đâu, mà các nhân viên lại không hề kinh ngạc, thậm chí còn hiểu cho sự sửng sốt trong nháy mắt đó của Hứa Dật Trình, cho nên khuyên hắn:
Có thể tìm ra thứ mình thật sự muốn làm là chuyện tốt mà, cũng xem như chúng ta không lãng phí chuyến đi này.
Hứa Dật Sênh nói gì với bọn họ?! Hứa Dật Trình đang định liên lạc với hắn ta thì điện thoại đã vang lên rồi.
Không quên tình đầu: Đang trong trò chơi sao?
Hứa Dật Trình mở nhóm chat Nhà ăn đáng tin ra, phát hiện mọi người đều đang bàn tán tới chuyện thi đấu.
Sao mới một tuần không vào trò chơi mà bọn họ đã thi đấu rồi, trong bang hội có người đăng ký giải đấu Thần bếp tháng này sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.