• 222

Chương 345: Quà tặng của hắn


Còn có thể ăn ngay bây giờ ấy chứ, hắn thầm nghĩ.

Đây là một cái hộp hình chữ nhật màu hồng phấn, dùng dây ruy băng màu t8rắng thắt thành một cái nơ bướm thật to, phía dưới nơ bướm thấp thoáng để lộ ra tiếng Pháp thể chữ Hoa vô cùng tinh xảo và thiếp3 vàng có hoa văn hình bầu dục trên nắp. Kích cỡ của nó đủ để đựng một quả bóng rổ, cầm trên tay cảm thấy nặng trĩu, không biết b9ên trong là thứ gì nữa.
Bạch Niệm Niệm cười híp mắt nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, mắc phải chứng khó lựa chọn. Mỗi cái bánh đều có lớp ngoài bóng loáng xinh đẹp như nhau, tựa như đoạn dây ruy băng bên ngoài cái hộp vậy, bên mép cũng gọn gàng xinh đẹp, giống như đúc những cái bánh đã từng nhìn thấy trên Meitu. Bởi vì những cái bánh bên trong khác nhau cho nên có dày có mỏng, càng có vẻ sinh động dễ thương hơn.

Khó chọn quá đi,
Bạch Niệm Niệm từ bỏ, nói với Hứa Dật Trình,
Đầu bếp, anh chọn giúp em đi.

Hứa Dật Trình thầm nói, vẫn chưa được xem là một tham ăn chân chính, không phải nói tham ăn chân chính đều ăn xong rồi mới nhớ tới chụp hình sao?
Bạch Niệm Niệm chụp xong, Hứa Dật Trình mới lấy cái bánh Macaron vị chocolate lên, vô cùng tự nhiên đút tới bên miệng cô. Gương mặt nhỏ của Bạch Niệm Niệm đỏ lên, hơi há miệng ra, dè dặt cắn một miếng nhỏ rồi lập tức mở bừng mắt.
Bạch Niệm Niệm cầm lòng không được mà liếm môi, giở nắp lên, lập tức bị màu sắc làm cho khiếp sợ - Đó là nguyên một hộp Macaron với đủ loại màu sắc, mỗi một màu sắc đều có một kích cỡ, có thể thấy nó có hai mươi lăm mùi vị khác nhau. Vải lót bên trong hộp là màu trắng, càng làm nổi bật màu sắc của những cái bánh ngọt tròn trịa, chúng trở nên vô cùng tươi mát, tựa như có người bắt được cầu vồng trong mây rồi lại uốn cong lại đặt vào trong hộp vậy.
Người bắt cầu vồng xuống lúc này đang đứng trước mặt cô, gương mặt tràn ngập cưng chiều nhìn cô.
Hứa Dật Trình đút hết cái bánh Macaron chocolate cho cô, sau đó mới đóng hộp lại nói:
Em mang về ăn đi, anh phải về nhà rồi.
Nếu còn không trở về thì có lẽ người nhà sẽ gọi điện giục hắn mất.

A, anh cũng mệt lắm rồi phải không, mau đi về nghỉ ngơi đi!
Mặc dù Bạch Niệm Niệm rất lưu luyến nhưng nếu như hắn đã về thì muốn gặp mặt cũng rất dễ dàng. Trước mắt thì sức khỏe của hắn quan trọng hơn.
Bạch Niệm Niệm dùng một tay ôm cái hộp, một tay khác cẩn thận rút sợi dây ruy băng ra. Hoa văn v6à tiếng Pháp hoàn chỉnh cũng hiện ra, nhưng cô lại chẳng nhận biết chữ nào cả. Lúc mở nắp ra, bỗng nhiên cô ngửi thấy một hương 5thơm ngọt ngào.

Đồ ngọt?


Ưm!
Bạch Niệm Niệm hạnh phúc đến nỗi muốn khóc lên,
Quá ngon luôn!

Trước đây, cô đã từng ăn Macaron rồi, nhưng lại không biết là do cái gì mà khẩu vị cùng mùi vị của nó không thể nào so sánh được với bánh hôm nay. Ấn tượng lúc đó chỉ có một chữ: Ngọt, ngọt phát sợ, chỉ ăn một cái đã ngán rồi. Hoàn toàn không giống như hôm nay, mặc dù cũng ngọt nhưng là một vị ngọt khác hoàn toàn. Nếu như hai mươi bốn cái còn lại cũng ngon như vậy thì có lẽ cô sẽ ăn hết cả hộp này mà không thấy ngán mất.
...
Lúc chạy từ cửa sau vào phòng học, mặt Bạch Niệm Niệm vẫn còn đỏ bừng, chân cũng mềm đi. Cũng may là tiết này không có điểm danh, Vương Viễn nhanh trí còn giúp cô chiếm chỗ ngồi ở hàng ghế sau nữa. Cô lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Vương Viễn, khẽ đặt cái hộp lên bàn, thở phào nhẹ nhõm.
Mặt Bạch Niệm Niệm phút chốc đỏ bừng lên, lỗ tai ù ù tựa như có một chiếc xe lửa bằng hơi nước đang vù vù chạy ngang qua. Hứa Dật Trình vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên, hơi trầm ngâm rồi nói:
Thì có hơi mệt một chút, nhưng nghe nói chocolate có thể giúp nâng cao tinh thần.


À...
Bạch Niệm Niệm hối hận,
Tiếc là bị em ăn hết rồi. Hay là anh ngồi đây chờ một chút, em đi mua...


Đẹp... Đẹp quá đi...
Bạch Niệm Niệm kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì cho phải. Còn chưa ăn mà trong lòng đều là hương vị ngọt ngào,
Cảm ơn đầu bếp!

Hứa Dật Trình thấy nụ cười của Bạch Niệm Niệm còn ngọt ngào hơn mấy cái bánh Macaron đó nữa, thì dường như mệt mỏi do chuyến đi đã bay mất cả rồi. Hắn nhận lấy cái hộp, kéo Bạch Niệm Niệm ngồi xuống một bên của ghế dài rồi nói:
Nếm thử một chút xem sao? Muốn ăn vị gì?

Vỏ ngoài mỏng nhưng xốp giòn khẽ khàng phát ra tiếng
răng rắc
trên hàm răng cô, ngay sau đó chính là tầng bên trong. Mềm mại như mây, nhưng lại tạo ra cảm giác dẻo dai vô cùng mới lạ, còn có mùi hương thoang thoảng của hạnh nhân nữa. Sau đó, nhân chocolate đậm đà ngào ngạt đột nhiên bùng nổ, tựa như một cơn gió lốc lộng lẫy chỉ trong nháy mắt đã ngập tràn trong cả khoang miệng rồi!

Ngon không?
Hứa Dật Trình khẽ hỏi.

Mùi gì vậy, bánh ngọt hả? Ngọt quá đi.
Vương Viễn hít hà cái mũi, nhìn chằm chằm vào cái hộp,
Đầu bếp nhà cậu chuyển bằng đường hàng không từ nước Pháp về cho cậu hả?


Ừ,
Bạch Niệm Niệm nhỏ giọng nói:
Là Macaron, tan lớp cùng nhau ăn nhé.


Không cần đâu,
Hứa Dật Trình đột ngột cắt ngang lời cô, rồi kéo cô vào trong lồng ngực nói,
Như này là được rồi.
Vừa dứt lời, hắn liền hôn lên môi Bạch Niệm Niệm.
Không có món quà nào tốt hơn thứ này - suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Niệm Niệm, cô lập tức mất đi năng lực suy nghĩ.
Đó là một cảm giác gì nhỉ? Cô thật sự không thể tìm được ngôn ngữ để hình dung ra nó được, nó tựa như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, hoặc giống như một linh cảm chợt lóe qua trong đầu, giống như một đoạn ngắn của cảnh trong mơ, lại tựa như ảo giác nào đó vậy.
Mùi vị lơ lửng bất định này khiến cho cô hơi ngẩn ra, bất giác cắn thêm miếng thứ hai. Cô muốn đuổi theo nó, muốn bắt được cảm giác tốt đẹp đó.
Hứa Dật Trình nhìn cái hộp đủ màu rực rỡ bèn nói:
Vị chocolate thì sao?


Được!
Bạch Niệm Niệm gật đầu lia lịa. Hứa Dật Trình vừa định lấy ra thì tay đã bị cô bắt được,
Chờ em một chút, em chụp tấm hình trước đã.
Nói xong cô liền lấy điện thoại ra chụp mấy tấm.

Ừm.
Hứa Dật Trình gật đầu, bỗng nhiên vươn tay ra,
Ăn dính lên khóe miệng luôn rồi.

Bạch Niệm Niệm bày ra bộ mặt 囧, sau đó thấy hắn lấy thứ gì từ trên khóe miệng cô xuống rồi xoay xoay bỏ vào trong miệng mình.
Lúc sắp đi, Hứa Dật Trình có nói với cô là không cần phải khó khăn lựa chọn, khi nào muốn ăn thì cứ nói với hắn. Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ngọn cây chiếu lên trên tóc hắn, hắn vỗ vỗ vali sau lưng rồi nói:
Anh làm cho em ăn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.