• 222

Chương 350: Cỏ dại sinh trưởng



[Bang hội] [Nhớ mãi không quên]: Thắc mắc Chúng ta cũng đâu có kém người ta một bậc đâu, các gia tộc trong liên minh đều bình đẳng mà.


[Bang hội] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Mọi người nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Liên minh là chuyện tốt đó! Tới đây, để tôi giải thích xem tại s3ao chúng ta phải liên minh cho mọi người nghe.


Trong bang hội đang cãi nhau ồn ào không thể gỡ nổi thì lại có một lời nhắc nhở từ h9ệ thống xẹt ngang qua bầu trời.


Hệ thống [Thế giới] nhắc nhở: Chúc mừng liên minh [Một con đường mỹ thực] đã đổi tên thành [Liên mi6nh đáng tin]! Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Thiên đường sành ăn có bạn càng ngon hơn!

Kênh bang hội l5ập tức yên tĩnh lại.

[Bang hội] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Chuyện gì vậy?


[Bang hội] [Nhớ mãi không quên]: ...
Bạch Niệm Niệm trò chuyện trên kênh liên minh, thấy trong bang hội nhà mình cũng lục tục có người
trồi lên
nói chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, chính là chờ Hứa Dật Trình quay trở lại trò chơi, trổ tài! Cô đã rất muốn nếm thử bữa tiệc lớn ba sao Michelin trong truyền thuyết rồi, cô tin tưởng, nhất định là Hứa Dật Trình sẽ không thua kém vị đầu bếp nước ngoài đó.
Nhưng mấy ngày nay có thể nói là cuộc sống của Hứa Dật Trình rất là bi thảm. Vất vả lắm hắn mới đối phó xong một đống người thân trong nhà rồi như chạy trốn mà về trường học, vậy mà lại vướng phải kỳ thi. Dùng cách nói của Bạch Niệm Niệm để giải thích chính là hắn đã dùng hết toàn bộ sự may mắn của mình vào trò chơi rồi.

Sao vậy, hết nhận ra em rồi hả?
Bạch Niệm Niệm cười nói.

Ai bảo ăn Tết cũng không quay về.
Mẹ cô ở trong phòng bếp chen vào một câu.
Thật ra thì cô cũng biết lý do vì sao Bạch Hiểu không về ăn Tết, cũng không hoàn toàn là vì việc học mà là để tiết kiệm lộ phí.
[Trò chuyện riêng] [Nhớ mãi không quên]: tròn mắt Em không có... Ừm, đừng nói là có nằm vùng nhé Đổ mồ hôi.

Tuy nói quan hệ giữa mấy bang hội rất tốt nhưng cũng không có nghĩa là không phái người tới nằm vùng trong bang hội của nhau. Nhưng bây giờ bọn họ đều đã kết minh rồi cho nên có hai nằm vùng như vậy thì Bạch Niệm Niệm cũng thấy không có vấn đề gì cả, chỉ thấy hơi gượng gạo mà thôi.

[Liên minh] [Đàn ông đáng tin]: @Nhớ mãi không quên có nhìn thấy không! Đây là bất ngờ chuẩn bị cho các cô đó! Có thích không? Là tôi nghĩ ra cái tên này đấy, phải suy nghĩ hết cả buổi tối luôn! Sao nào, tôi lợi hại lắm đúng không!


[Bang hội] [Tô Kha]: Phụt ha ha ha ha ha ha ha! Lần này các người đã hài lòng chưa Cười ra nước mắt Cười ra nước mắt Cười ra nước mắt

Mấy người mới vừa rồi còn làm ầm lên bảo Bạch Niệm Niệm phải rút khỏi liên minh chứ nếu không bọn họ sẽ rời bang đều không nói thêm câu nào nữa, giống như là tập thể đã thoát khỏi trò chơi vậy.
[Trò chuyện riêng] [Tiểu tham ăn tham ăn]: Này, Trưởng lão, có chuyện gì vậy? Em đi nói chuyện với mấy người Gian thức ăn vỉa hè hả?

Trong lòng Bạch Niệm Niệm trào dâng cảm động. Cho dù Đàn ông đáng tin nói đúng sự thật hay là cố ý giúp cô hóa giải lúng túng thì cô đều vô cùng biết ơn.

[Liên minh] [Nhớ mãi không quên]: Cảm ơn @Đàn ông đáng tin! Đúng là rất bất ngờ, rất cảm động, rất ngượng ngùng.


[Liên minh] [Thịt bò Kobe]: Woa, là Nhớ mãi không quên vẻ ngoài dễ thương, giọng nói cũng rất dễ thương đó sao! Xin chào em gái, mau tới xem tôi đi, tôi là thịt bò Kobe siêu ngon miệng đây Nháy mắt


[Liên minh] [Đàn ông đáng tin]: Anh thắng rồi! Nhớ mãi không quên, cô đừng để ý tới anh ta, anh ta vừa xấu xí lại vừa xấu xa nữa.


[Liên minh] [Thịt bò Kobe]: Này này? Tôi thấy là cô không muốn ăn lẩu bò ngày mai rồi đúng không?


[Liên minh]: ...

Ban đầu, cô còn thường hay đi tìm các Trưởng lão khác để bàn chuyện, cũng sẽ hỏi ý kiến của các bang chúng, dần dần chuyện như vậy càng ngày càng ít đi. Cũng không phải là cô trở nên lười biếng, càng không phải là vì kiêu căng chuyên quyền, mà là làm nhiều đã quen tay rồi, kinh nghiệm của cô tự nhiên cũng tăng lên, khi xử lý công việc cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Bạch Niệm Niệm càng ngày càng tự tin, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà đã giống như đổi thành một người khác rồi. Lúc phát trực tiếp cô cũng không còn luống cuống tay chân như lúc đầu nữa, mỗi lần số người xem đều cao hơn lần trước, nhận được quà tặng cũng càng ngày càng nhiều, tương lai vô cùng xán lạn.
Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 về nhà video với Bạch Hiểu, Bạch Hiểu nhìn cô sửng sốt cũng bị Bạch Niệm Niệm phát hiện ra.
Bạch Hiểu đến gần ống kính quan sát Bạch Niệm Niệm rồi nói:
Sao anh lại cảm thấy em có vẻ khác trước nhỉ?

Bạch Niệm Niệm cười hì hì:
Anh, có phải anh ngốc rồi không, anh sáp tới gần thì có ích lợi gì, anh định chui từ trong camera qua đây sao?

Bạch Hiểu phản ứng kịp rồi cũng cười lên:
Còn dám nói anh ngốc? Không đem quà về cho em luôn. Đi mau, hỏi xem quốc vương và vương hậu muốn cái gì.


Á!
Bạch Niệm Niệm vui mừng nhảy cẫng lên,
Anh sắp về?!


Đúng vậy,
Bạch Hiểu nói,
Nhớ anh không?


Á! Mẹ! Anh con nói anh sắp về!
Trong ống kính đã sớm không còn bóng của Bạch Niệm Niệm nữa, mà giọng nói của cô cũng càng ngày càng cách xa hơn, ngay sau đó lại đột nhiên phóng to lên, hình như là đi ngược trở về lấy điện thoại,
Anh ấy còn hỏi mẹ muốn quà gì!

Tuy nhiên, Hứa Dật Trình cũng không phải là người bình thường, phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong mấy tháng này không những không mệt mỏi sụp đổ mà còn khiến cho hắn càng có tinh thần hơn. So với cuộc sống thong dong mà bình lặng trước đây thì hắn càng thích quãng thời gian bận bịu nhưng có trật tự như thế này hơn. Có câu nói rằng, sở dĩ bạn cảm thấy mệt mỏi là bởi vì bạn đang ở trên sườn núi cao. Hứa Dật Trình cũng nghĩ như vậy, vì hắn cố gắng cho đỉnh núi của lý tưởng, thì dù có mệt cũng là mệt trong vui vẻ.
Huống chi, hắn còn có Bạch Niệm Niệm mà.
Trong lúc Hứa Dật Trình bận rộn tối tăm mặt mũi ở ngoài đời thì Bạch Niệm Niệm sẽ giúp hắn xử lý hết mọi chuyện trong trò chơi. Cố Trừng học tập bận rộn, Triệu Tiểu Dã thì tính cách nóng nảy, Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ chỉ phụ trách hậu cần, cho nên gần như tất cả mọi chuyện đều là do một mình Bạch Niệm Niệm quản lý cả.
Bạch Hiểu nhìn ống kính đung đưa liên tục, nghe Bạch Niệm Niệm ở bên cạnh kêu la om sòm, buộc phải lộ ra một nụ cười mệt mỏi. Bạch Hiểu cứ tưởng rằng phải đến sang năm mới có thể về nhà, nhưng không ngờ mấy môn học cứ nghĩ là sẽ trượt ai dè đều qua hết, đó tựa như là kỳ tích vậy, cũng không uổng công Bạch Hiểu phải cố gắng lâu như vậy.
Bạch Hiểu dường như đã dồn hết toàn bộ thời gian vào việc học tập, không chơi trò chơi, không đi liên hoan, trừ các mối quan hệ cần thiết phải qua lại ra thì gần như anh chẳng hề buông lỏng một chút nào cả, chính là để dồn sức học tập, tốt nghiệp sớm hơn. Bạch Hiểu chỉ từng làm công việc ngắn hạn, bởi vì lương của công việc đó rất cao, mà khoảng thời gian làm việc ngắn ngủi đó chính là thời gian
nghỉ ngơi
hiếm có của anh.
Anh hoàn toàn có thể hiểu được câu nói
Thời gian là vàng bạc
. Ở nước ngoài thêm một năm là phải tốn tiền gấp mấy lần trong nước. Anh không chỉ thương ba mẹ mà còn muốn Bạch Niệm Niệm sống tốt hơn một chút. Cuối cùng thì bây giờ anh đã làm được rồi.

Mùng ba sẽ đến thành phố J,
Bạch Hiểu nói,
Tới đón anh đi, Niệm Niệm!


Cho dù Bạch Niệm Niệm thường gửi video, gửi hình tự sướng cho anh nhưng anh vẫn rất nhớ cô, thậm chí càng nhìn hình thì sẽ khiến anh càng nhớ hơn, giống như câu nói đã từng thấy trong quyển sách nào đó rằng
Nhớ nhưng tựa như cỏ dại sinh trưởng vậy
. Anh vừa nghĩ tới đứa em gái nhỏ đáng yêu đã lâu không nhìn thấy, trong lúc anh không bên cạnh thì nó đang lặng lẽ thay đổi mà đau khổ muốn điên lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.