• 3,440

Chương 1017: Thu phục: cái đức của triệu tôn (3)


Người quen biết Triệu Tôn điều biết, tuy hắn có bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại rất dễ tiếp xúc.

Người đã bị hắn bài xích thì8 hắn sẽ không muốn nói chuyện dù chỉ một câu.

Ông trời ơi, ông mở mắt mà nhìn đi, nghịch thần tặc tử Triệu Tôn coi thường thiên đạo, khởi binh tạo phản… Vì sao ông không diệt trừ hắn, vì sao không diệt trừ hắn chứ!

Ngoại trừ tiếng mắng chửi của ông ta ra thì chỉ còn tiếng gió.

Đã rồi, tới đi! Cứ thẳng tay nhắm vào ta đi!

Triệu Tôn ra hiệu bằng mắt với Bính Nhất.
Triệu Tôn ngồi trên lưng ngựa, từ xa đã nghe thấy một tiếng gào thét già nua. Hắn hơi cau mày, bước đến gần, nhìn thấy Bính Nhất đang lý luận với một ông lão.
Trước mặt họ là một đám tướng sĩ quân Tấn đang vây lại.

Khoan đã!
Nơi cuối rừng đuốc, Triệu Tôn lạnh mặt cưỡi ngựa đi tới, hắn nhìn lão già kia, hỏi,
Có phải là Bả tổng Cư Dung Quan, Thượng Hoằng Đồ Thượng Lão không?

() Một chức quan thất phẩm trong quân đội.

Ha ha ha ha, các tướng sĩ quân Nam, các ngươi hãy mở to mắt lên, các ngươi đã nhìn thấy chưa? Đây mới là bộ mặt thật của quân Tấn, chúng lấy cái danh nhân nghĩa, lừa các ngươi đầu hàng, dùng thân xác máu thịt của các ngươi để chống lại triều đình… Nhưng một khi các người chết đi, không chỉ phải gánh cái danh phản tặc, phụ lão thê nhi cũng không ai chăm sóc, thậm chí đám phản tặc ngỗ nghịch này có khi còn quay lại trừ cỏ tận gốc, không giữ lại một ai... Ha ha ha, không nghe lời lão, thiệt thòi ngay trước mắt...

Năng lực xúi giục của lão già này giỏi thật!
Đợi đến khi ông ta mắng đến khô miệng, thở hổn hển, hắn mới từ từ đi tới.

Mắng đã chưa?


Bổn vương nói thả ông ta ra.
Giọng của Triệu Tôn càng lạnh hơn.
Một câu
bổn vương
làm Bính Nhất sửng sốt, cũng làm Thượng Hoằng Đồ giật mình. Gần như cùng lúc đó, những binh sĩ quân Nam đang manh động kia bỗng xìu xuống, và quân Tấn cũng vây lại bảo vệ hắn.

Giết ta đi! Lão phu lòng son dạ sắt, không sợ chết!


Bọn ranh con, nếu ngươi dám thả lão phu đi, sau này lão phu nhất định sẽ thay bệ hạ lãnh binh thảo phạt! Lũ nghịch tặc các ngươi, nghịch tặc…

Những binh sĩ quân Tấn nhận ra Triệu Tôn, đều lau mồ hôi thay cho Thượng lão, thầm nói: Chết là cái chắc rồi, nhưng không biết nên lột da hay rút gân đây.
Thế nhưng trên khuôn mặt của Triệu Tôn lại không có cảm xúc gì.
Rõ ràng từ lâu Triệu Tôn đã không còn xem gã là người của mình.
Khác3 với sự im lặng ngoài cổng thành, bầu không khí trong thành đang rất ồn ào.
Bính Nhất nhìn phần lớn quân Nam biến sắc, dường như có ý muốn phản kháng, hắn ta cực kì muốn cắn chết ông ta.

Còn ngơ ra đó làm gì, lôi xuống, đánh!

Lão giã kia tái mặt, bị hai binh lính quân Tấn vặn ngược tay ra sau, ông ta thấy Triệu Tôn đi tới, bèn thăm dò nhìn một cái sau đó phun một ngụm nước bọt.

Chính là lão phu, Bả tổng Cư Dung Quan Thượng Hoằng Đồ, tên tiểu tử nhà ngươi, có ngon thì giết lão phu đi! Đến đây, lão phu không sợ các ngươi đâu!

Ngoài ra, vẫn còn một nhóm tướng sĩ quân Nam không có cách nào rút lui theo Ngột Lương Hãn nên đành phải làm tù binh lần hai.

Ha ha ha, giết đi, lũ hèn nhát này!


Còn các ngươi nữa, đám hèn nhát kia, đường đường là tướng sĩ thiên triều, nhận bổng lộc của vua nhưng lại không trung với vua. Khi nãy đầu hàng Ngột Lương Hãn, giờ lại đầu hàng lũ quân Tấn Nghịch… Nhục nhã! Hổ thẹn với phụ mẫu, hổ thẹn với quân thượng!

Dáng vẻ xem thường cái chết của ông ta trông rất lẫm liệt. Bính Nhất đã nhận được lệnh của Triệu Tôn là không thể bạc đãi tướng sĩ quân Nam đầu hàng, vì thế vừa vào thành liền trấn an ngay. Nhưng đang yên đang lành lại gặp phải một lão già khó nhằn, đầu của hắn ta sắp nổ tung rồi.

Hừ!
Tuy Thượng Hoằng Đồ là một võ phu nhưng cũng biết chút ít kiến thức, chỉ nhìn vào phong thái ung dung tôn quý và luồng sát khí có thể khiến người khác thấy sợ hãi trong âm thầm của người đàn ông này là biết ngay thân phận của hắn không hề đơn giản.
Nhưng con tim yêu nước khiến ông ta ngẩng cao đầu.
Thành trì vừa mới chiếm được, có rất nhiều chu9yện phải xử lý.
Quân doanh tiên phong của quân Tấn về phòng thủ Bắc Bình tối nay đã xuất phát dưới sự chỉ huy của Giáp Nhấ6t, công việc phòng ngự ở Cư Dung Quan, Giáp Nhất vẫn đang xử lý. Trong gió Bắc rét buốt, khắp nơi đều đang trong trạng thái chuẩn 5bị chiến đấu.

Mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt chứ gì? Người đâu, kéo xuống cho ông, đánh cho nhừ tử, xem quân thượng của ông ta có đến cứu hay không. Ngu xuẩn!

Bính Nhất cáu lên, lão già kia càng cười dữ dội hơn.
Bả tổng, quan võ thất phẩm Nam Yến.
Đối với cả một hệ thống quan viên triều đình mà nói, một quan lại thất phẩm quả thật quá nhỏ quá thấp kém, bình thường họ sẽ không có cơ hội nhìn thấy quan lớn bên trên, càng đừng nhắc đến vương gia tôn quý. Thế nên, cho dù lúc nãy Triệu Tôn đã đến Cư Dung Quan vào trước trận đánh, nhưng lúc này hắn đang mặc áo giáp tướng quân, Thượng Hoằng Đồ lại đang trong cơn phẫn nộ nên không hề nhận ra hắn chính là Triệu Tôn.
Ông ta vùng vẫy, vẫn đang mắng chửi ầm ĩ.

Phản tặc, lũ phản tặc các ngươi!


Thả ông ta ra.


Điện hạ!
Bính Nhất cuống lên.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.