Chương 1018: Thu phục: cái đức của triệu tôn (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1215 chữ
- 2022-02-08 08:41:51
Ông ta hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Triệu Tôn.
Nghịch tặc! Không cần giả mù sa mưa! Ngươi lung lạc được bọn họ như8ng không lừa được lão phu đâu. Muốn chém muốn giết thì cứ làm đi, thế nào cũng được.
Ai nói bổn vương muốn giết3 ngươi?
Triệu Tôn không xuống ngựa, vẫn ngồi trên cao mà nhìn xuống dưới, liếc mắt nhìn về phía lá cờ thêu chữ
Tấn
cắm9 cao trên tường rồi thản nhiên nói,
Ngươi cũng nhận tiền rồi rời đi đi.
Lão phu mặc kệ ngươi ra sao, tóm lại lão phu là lính ở nơi này, đã là võ quan ở Cư Dung Quan tới hơn mười lăm năm... Lão phu có sống hay chết cũng đều phải ở Cư Dung Quan này, ngươi muốn làm thế nào thì làm!
Lão già này!
Triệu Tôn khẽ nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên.
Cho ông ta một viên đường, rồi lại vung roi uy hiếp.
Vừa mềm mỏng lại vừa cứng rắn khiến lòng người khiếp sợ.
Thượng Hoằng Đồ vô thức lùi lại một bước,
Lão phu không sợ chết.
Trong vô thức ông ta đã thay đổi xưng hô mà bản thân không hề phát hiện ra. Ông ta vẫn chưa định thần lại được trong chuyện từ tù nhân chỉ một lòng tìm đường chết được thăng lên chức chủ tướng của Cư Dung Quan. Thực ra, Thượng Hoằng Đồ là người có hoài bão, can đảm, cũng giỏi văn giỏi võ, nhưng lại cứ không chịu đi quan hệ, lấy lòng thượng cấp. Ông ta lăn lộn cả đời mà đến ngần này tuổi đầu vẫn chỉ là một gã quan thất phẩm tép riu.
Hôm nay cơ hội tốt như vậy lại ở trước mặt ông ta. Giữa một bên là cái chết, vì tên hoàng đế mà cả đời ông ta không thấy mặt được mà mất đi hết thảy. Và một bên là sống, để từ nay về sau có thể có được vinh hoa phú quý, xây dựng hoài bão.
Tuy ông ta không dám khẳng định rằng Triệu Tôn nhất định sẽ thắng, nhưng bằng kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm nay của mình, ông ta cho rằng vị đế vương trẻ tuổi ở kinh sư kia không thể nào là đối thủ của Triệu Tôn được. Trước một đề bài quyết định liên quan đến sống còn, tồn vong bày ra trước mặt thế này, bất kì ai cũng có thể hiểu được nên chọn vế nào.
Vô số người tại hiện trường đều hít vào một hơi.
Thượng Hoằng Đồ cũng kinh hãi, há hốc miệng.
Tấn vương điện hạ...
Thượng Hoằng Đồ sửng sốt, căm tức nhìn 6hắn, bộ dạng thấy chết không sờn.
Ta nhổ vào, loạn thần tặc tử! Ai thèm mấy đồng tiền thối của ngươi hả?
Triệu Tôn híp mắt, cưỡi ngựa tới trước mặt ông ta rồi dừng lại.
Bổn vương thân là hoàng tử, lâu nay luôn trung quân ái quốc, lấy hiếu làm đầu, bao năm qua ta Nam chinh Bắc chiến, không có dù chỉ nửa phần lười biếng. Nhưng triều đình đối xử với ta ra sao? Lợi dụng xong liền vứt bỏ, qua cầu rút ván… Thượng lão, ta kính ngươi là người có lòng trung nghĩa nên sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhưng nếu ngươi ép ta quá mức thì ta cũng không thể giữ ngươi lại được.
Khóe môi Thượng Hoằng Đồ run rẩy, ông ta quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái rõ vang:
Lão thần đa tạ ơn không giết, đức dẫn dắt của điện hạ... Từ nay về sau, ở Cư Dung Quan này, lão thần còn ở đây ở một ngày thì sẽ không kẻ nào có thể đặt chân qua… Trừ khi, bọn họ bước qua xác của lão thần.
Hai mắt Triệu Tôn khẽ híp lại.
Được. Giao cho ngươi.
Hắn chỉ nói một câu như vậy xong liền cưỡi ngựa đi qua bên người Thượng Hoằng Đồ.
Nơi đó, ngoài gió Bắc vẫn thổi vù vù, còn có vô số người kính phục sâu sắc với Triệu Tôn. Tài năng của Triệu Tôn ai cũng nhìn thấy, mà tài đức và phẩm hạnh của Triệu Tôn ngày hôm nay cũng được chính miệng của bọn họ lan truyền ra ngoài đi khắp thiên hạ, thế nên từ nay về sau, trên đường bọn họ xuôi Nam cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Chí ít, không có bất kì một tướng lĩnh quân Nam đầu hàng nào phải lo lắng hắn qua sông sẽ đánh đổ cầu cả.
Triệu Tôn không ở lại Cư Dung Quan lâu.
Khói lửa chiến tranh ở thành Bắc Bình chưa từng tắt, chuyện hắn lo lắng cũng vẫn chưa có tin tức gì, càng không biết kết quả ra sao. Vậy nên, sắp xếp mọi sự xong xuôi, hắn liền dẫn Hạ Sơ Thất lên đường về Bắc Bình trước.
…
Vậy thì, bổn vương có một biện pháp tốt, có thể cho ngươi mãi mãi ở tại Cư Dung Quan.
Thượng Hoằng Đồ không hiểu nhìn hắn.
Triệu Tôn nói,
Nếu ngươi đã quen thuộc với nơi hiểm yếu như Cư Dung Quan mà lại cam tâm tình nguyện ở lại thì ngươi cứ tiếp tục đảm nhận chức vụ ở Cư Dung Quan đi.
Dứt lời, hắn chậm rãi liếc mắt nhìn những người ở đây một vòng, trước ánh nhìn soi mói đầy nghi ngờ của bọn họ, hắn nói tiếp,
Trước kia, triều đình không nhìn đúng người, để tên gian thương như Phó Tông Nguyên làm tướng thủ thành ở Cư Dung Quan, mà người như Thượng lão lại chỉ là một võ quan nho nhỏ. Bổn vương cho rằng như vậy quả thực là đáng tiếc. Luận tài năng, luận đức độ, Thượng lão phải giữ chức chủ tướng mới đúng.
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn ông ta,
Không, trên đời không có ai không sợ chết. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, sao ngươi phải chết chứ? Tương tự, nếu không phải vì bị ép buộc đến mức không còn cách nào, sao bổn vương phải khổ sở, mạo hiểm tính mạng mình để chịu tội đại nghịch thế này?
Lão phu...
Thượng Hoằng Đồ nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, hai đầu gối ông ta như nhũn ra, vành mắt cũng phiếm đỏ, giọng nói cũng hạ xuống không ít.
Đêm mùng tám tháng chín Kiến Chương năm thứ hai.
Hạ Sơ Thất theo Triệu Tôn về đến thành Bắc Bình.
Nhưng tòa thành cổ này đã không còn giống như khi nàng rời đi nữa, tường thành nơi đây chịu biết bao chiến hỏa tàn phá nhưng bức tường cao vẫn đứng vững, vẫn mạnh mẽ uy nghiêm như hùng sư mãnh thú, vẫn dùng cánh tay cứng rắn của mình để bảo hộ cho bách tính trong thành Bắc Bình. Chỉ là, những vết máu ngấm vào trên thành tường gạch xanh đắp đất thì dù có cọ rửa thế nào cũng không hết, những vết tích do đao thương chém qua, hay tàn dư do hỏa khí nổ vẫn còn đó, nhìn đâu cũng thấy rõ rằng nơi đây từng trải qua những biến cố, tang thương lớn tới mức nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.