Chương 1019: Hành trình chiến đấu, vui thú khuê phòng (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1263 chữ
- 2022-02-08 08:41:49
Điện hạ, lần này thành Bắc Bình có thể giữ được trong tình thế cửu tử nhất sinh, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Nhờ các tướng sĩ thủ t8hành và dân chúng trong thành Bắc Bình không màng sinh tử, quyết tâm chống địch… Còn nữa, quan trọng nhất là nhờ có Hạ công.
Dứt l3ời, y nghiêng đầu qua, tìm kiếm bóng người lúc trước vẫn còn đang đứng cạnh y để xem náo nhiệt là Hạ Đình Cán.
Nhưng giờ người đi đ9âu rồi?
Khi Giáp Nhất dẫn viện binh đến, quân Nam đã mệt mỏi từ lâu, ta cùng với Giáp Nhất nội ứng ngoại hợp, kẹp Lan Tử An ở giữa vừa đuổi vừa đánh... Lan Tử An vì muốn bảo tồn lực lượng nên vội vàng rút quân… Trận này, tuy rằng quân ta thương vong không nhỏ, nhưng quân Nam cũng tổn thất rất lớn. Ta đoán chừng trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không tổ chức được đợt tấn công hữu hiệu nào cả.
Nếu chỉ nghe những lời miêu tả thì không cách nào hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.
Chỉ có người tự mình trải qua mới có thể nhận thức được sự mạo hiểm giữa hai bờ sống chết đó.
Nàng mang theo sự nghi ngờ nhìn phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh không nhìn nàng, vẫn đang bẩm báo quân tình với Triệu Tôn,
Buổi chiều hôm ấy, Lan Tử An dẫn theo đội chủ lực quân Nam ồ ạt tấn công Bắc Bình, đồng thời cũng phát động công kích hàng loạt cửa thành ở Vĩnh Định, Hữu An, Tả An, Tây Tiện, Đông Tiện. Quân số quân Nam chủ lực do Lan Tử An dẫn binh nhiều hơn binh lực của quân phòng thủ thành Bắc Bình gấp mấy lần, chưa tới hai canh giờ, Vĩnh Định Môn đã vài lần suýt bị phá, ta cùng quân phòng thủ và bách tính trong thành liều mạng chống đỡ...
Tình thế vô cùng hung hiểm, ta đã dự định sẽ tử chiến Bắc Bình, không ngờ Hạ công lại cùng Đạo Thường đại sư tới. Bình thường nhìn ông ấy điên điên khùng khùng, nay lại một lời nói toạc ra thiên cơ... So với bị người ta nắm mũi thế này, chi bằng chủ động một lần. Quân Tấn muốn lấy ít thắng nhiều, biện pháp hữu hiệu nhất chính là dương Đông kích Tây...
Lão tướng đã xa cách chiến trường bao lâu lại một lần nữa đứng lên chiến đấu trong trận chiến bảo vệ Bắc Bình, cũng đánh cho Lan Tử An nhất thời không kịp trở tay. Thứ nhất, gã thật sự không ngờ rằng dưới tình huống thế này, quân Tấn lại chủ động ra khỏi thành ứng chiến. Thứ hai, gã càng không nghĩ rằng trong số người xuất chiến lại có Hạ Đình Cán.
Trần Cảnh và Thập Thiên Can vốn đã dũng mãnh phi thường, hơn nữa lại thêm Hạ Đình Cán đột nhiên xuất hiện, Lan Tử An không biết có bao nhiêu binh mã lao ra từ Vĩnh Định Môn nên trận tuyến rối loạn, ra lệnh cho nhân mã ở mấy thành tiếp viện chủ soái, vì vậy, nhịp điệu tấn công bị ảnh hưởng, tràng diện cực kì hỗn loạn.
Thừa dịp quân Nam cả kinh hoảng loạn trong phút chốc, đội ngũ tinh nhuệ của Trần Cảnh tác chiến du kích, liên tục chọn đánh vào nhược điểm của bọn họ, Lan Tử An phái binh tới phía Nam, bọn họ liền xuất hiện ở phía Bắc, Lan Tử An còn ở đầu Tây, bọn họ đã chạy tới đầu Đông, không hòng tiêu diệt, chiến thắng mà chỉ muốn kìm chân, lúc thì tấn công, khi thì đột kích, lúc lại thối lui... Kể từ đó, mượn Thành Bắc Bình kiên cố mà dùng lối đánh linh hoạt, nhạy bén, quân phòng thủ rốt cuộc cũng chờ được Giáp Nhất gấp rút mang binh từ Cư Dung Quan về chi viện.
Lúc đó Trần Cảnh đã bị Lan Tử An ép đến nỗi giết đỏ cả mắt rồi, dưới tình huống cấp bách nên cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ một mực muốn dùng tính mạng mình để bảo vệ thành trì mà quên mất Triệu Tôn từng nói một câu… Cách phòng thủ tốt nhất trên đời chính là công kích.
Trước sự nhắc nhở của Hạ Đình Cán nửa điên nửa tỉnh, lúc rạng sáng, Trần Cảnh tổ chức một đội Thập Thiên Can tinh nhuệ hơn một trăm người, lại chọn một đại đội tinh binh khác gồm ba nghìn quân phòng thủ, do y đích thân thống lĩnh, hướng về phía Lan Tử An đang phát động công kích ở Vĩnh Định Môn.
Dưới sự yêu cầu của Hạ Đình Cán, Trần Cảnh cho phép ông ta mặc giáp ra trận.
Cửa thành rộng mở, chỉ thấy một bóng lưng còng đang lặng lẽ đi vào bên trong.
Hạ Sơ Thất nhìn người cha tiện nghi c6ủa nàng, trong lòng không khỏi đau xót.
Ông lão này bình thường đối xử với nàng không thân thiết lắm, nhưng thấy tấm lưng còng, cô 5đơn và gương mặt già nua của ông ấy, nàng lại cảm thấy xót xa.
Không chỉ đau lòng mà còn sinh ra một ảo giác đó là… ông lão này vì nàng nên mới cố ý ra khỏi thành để tiếp đón… Ông ấy một mực lo lắng cho sự an toàn của nàng, hôm nay thấy nàng bình yên vô sự rồi, ông ấy mới rời đi.
Thế nhưng, bệnh của ông ấy...
Lẽ nào đã bình phục rồi sao?
Nghe lời tự thuật của Trần Cảnh, Triệu Tôn vẫn mím môi không nói, trong ánh mắt hắn hiện lên tia âm u chợt ẩn chợt hiện. Hạ Sơ Thất luôn cảm thấy
tình hình chiến tranh
này có điểm gì đó là lạ… Đặc biệt là Lan Tử An, nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Trần Cảnh cảm thán một tiếng, tự nhận tội rằng,
Điện hạ, trước cuộc chiến phòng thủ Bắc Bình, thuộc hạ luôn tự cao rằng mình có kinh nghiệm chiến tranh phong phú nên đã có chút kiêu ngạo, không thèm để tên có phong thái thư sinh như Lan Tử An vào mắt, thiếu chút nữa đã gây nên sai lầm lớn... Lần này, may nhờ có Hạ công ngăn cơn sóng dữ. Hôm nay nghĩ lại, ta không thể không bội phục Hạ công, đúng là gừng càng già càng cay, Hạ công anh dũng quả nhiên danh bất hư truyền.
Hạ Sơ Thất nghe Trần Cảnh ca tụng như vậy thì nở nụ cười, chỉ cảm thấy bóng lưng tuổi già sức yếu khi nãy trong nháy mắt đã trở nên cao lớn, giống như một ngọn núi cao sừng sững, có thể che gió che mưa, có thể khiến nàng tìm được cảm giác tự hào vì
có cha
...
Chẳng qua là… người cha ấy… Khi nào mới có thể nhận ra nàng?
Những việc đã trải qua suốt mấy ngày nay khiến Trần Cảnh đa sầu đa cảm, nói mãi không ngừng. Trong lòng Hạ Sơ Thất rất nhớ Bảo Âm, nàng tìm trong đám người hết lần này tới lần khác, cau mày vài lần rồi mới ngắt lời y, hỏi luôn vào trọng điểm.
Trần đại ca, Bảo Âm đâu?
Sắc mặt Trần Cảnh thoáng trầm xuống, ngập ngừng mãi không nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.