• 3,440

Chương 1037: Mức lửa (2)


Khâu đầu tiên, khi đại quân vừa đến sẽ có những binh sĩ đặc biệt coi giữ bảo vệ nguồn nước.

Khâu thứ hai, trước khi 8sử dụng giếng nước, đại phu trong quân sẽ lấy nước kiểm tra xem có bất thường nào không.

Khâu thứ ba, dùng động vật3 thử độc, nếu không có vấn đề mới sử dụng.
Hay nói cách khác, nếu nước trong chum nước đó có vấn đề, vậy thì kẻ bị 9tình nghĩ nhiều nhất chính là Tiểu Lục.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang đùa của Hạ Sơ Thất, Tiểu Lục sờ6 lên cổ mình, nghĩ đến cảm giác khi lưỡi dao sắc nhọn đâm vào, gương mặt liền trắng bệch.
Y quỳ xuống dưới đất.

Vương phi cứu nô tài, nô tài không hề hạ độc, nô tài không có mà...

Đứng lên! Chưa gì đã quỳ.
Hạ Sơ Thất liếc nhìn y, nàng cảm thấy như tú tài gặp phải nhà bình,
Ta có nói là nước của ngươi gánh bị người khác hạ độc không? Có nói là người làm không? Ngươi vội vã nhận tội như vậy, có ngốc hay không?
Tiểu Lục sững sờ, khuôn mặt ngốc nghếch ngay lập tức biến thành khuôn mặt cười xán lạn như hoa hướng dương.

Lão đại?
Tiểu Lục chọc nàng.

Vương phi?
Tiểu Nhị cũng sợ hãi qua chọc nàng.

Phiền chết đi được, đừng động vào ta.
Hạ Sơ Thất hất hai tên ngốc này ra, đứng bật dậy, không giải thích gì mà chỉ vào bệ bếp,
Tiểu Lục, tiếp tục đốt lửa.
Cho nên, nàng nghĩ vấn đề nguồn nước chỉ có thể là do người bên trong quân Tấn.
Người đó sẽ là người biết rõ quy định về nguồn nước của quân Tẩn, cho nên mới sử dụng loại thuốc với độc tính không quá mạnh này, như vậy mới có thể khiến quân y của doanh trại quân y không phát hiện ra, còn có thể thông qua khâu thử độc bằng động vật.
Nhưng như vậy sẽ không thể độc chết người, bọn chúng rốt cuộc có âm mưu gì? Nàng âm thầm suy nghĩ việc này, vừa bước chân qua bậc cửa, Triệu Tôn đã sải bước qua đón,
A Thất, nàng quay lại rồi?

Sao thế? Có chuyện gì à?
Hạ Sơ Thất rất muốn nói đã rất lâu rồi nàng không thấy Triệu Tôn nhiệt tình với nàng như vậy.
nước, không phải nước có vấn đề sao?

Đúng rồi.
Hạ Sơ Thất gật đầu, kỳ quái hỏi ngược lại,
Có vấn đề thì sao, lẽ nào nhiều người như vậy đều không ăn cơm à?
Tiểu Nhị và Tiểu Lục cùng lúc cúi rủ đầu xuống, càng ngẩn ngơ hơn.
Hạ Sơ Thất thở dài, thản nhiên nói:
Nước có vấn đề là chính xác, nhưng ta đã kiểm tra, lượng độc không đủ làm ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ là thuốc xổ thông thường, hơn nữa hàm lượng cũng không nhiều, nếu ăn uống với lượng ít sẽ không có vấn đề gì với cơ thể người.
Cho nên quân y trong doanh trại ta mới không phát hiện ra, yên tâm đi, cho dù ăn nhiều, cùng lắm cũng chỉ đi ngoài mà thôi...

Đừng mà! Đi ngoài cũng khó chịu lắm.
Tiểu Nhị khổ sở nói.

Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, ta còn chưa nói xong, người vội cái gì? Nhớ kĩ nhé, lát nữa dặn dò lính làm bếp, cho dù làm món gì nhất định phải đun nước sôi, sau khi nấu ở nhiệt độ cao sẽ không có vấn đề gì nữa.
Hạ Sơ Thất dặn dò xong, ánh mắt hơi dừng lại, biểu cảm trên khuôn mặt lại thêm phần không tự nhiên,
Ngoài ra việc nguồn nước có vấn đề không được nói ra ngoài.

Tại sao không thể nói?
Tiểu Nhị hít một hơi thật sâu,
Chuyện lớn như vậy...

Chính bởi vì là chuyện rất lớn nên mới không thể nói ra ngoài để tránh tạo sự hoảng loạn.
Nếu rối lòng quân, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Hạ Sơ Thất gập ngón tay gõ vào đầu y, lại đưa mắt liếc Tiểu Lục một cái, ánh mắt cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc,
Nếu để lộ tin tức, ta sẽ lấy đầu các ngươi.
Đi ra ngoài, Hạ Sơ Thất đi thẳng đến lều của Triệu Tôn.
Từ khi vào huyện Vũ Ấp, quân Tấn tạm thời tiếp quản hành chính của Vũ Ấp, lúc này vẫn là thời gian giới nghiêm, cổng thành đã đóng chặt từ sớm, người dân không thể tùy tiện ra vào.

Hi hi hi!
, vịn mặt bếp đứng dậy, vỗ vỗ đôi chân mềm nhũn, híp mắt cười nhìn Hạ Sơ Thất,
Lão đại, người ngầu nhất.
Lão đại, người đẹp nhất.
Lão đại, người đáng yêu nhất.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?
Biểu muội, xảy ra chuyện rồi.
Người trả lời nàng không phải là Triệu Tôn mà là Nguyên tiểu công gia đang ngồi trên ghế đang căng thẳng hơn cả Triệu Tôn.
Trong lòng Hạ Sơ Thất kêu thầm, lờ mờ có dự cảm không tốt.
Nhưng nàng không nói ra mà chỉ hỏi,
Rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như vậy?

Lão đại, người biết nhìn rõ mọi việc nhất.
Bọn họ chịu sự quản lý của đội đặc nhiệm Gai Đỏ, cho nên khi ở riêng, đôi khi cũng gọi Hạ Sơ Thất là lão đại, lúc này Tiểu Lục hận một nỗi không thể tảng nàng lên tận trời, tất nhiên sẽ gọi nàng theo xưng hô thân thiết nhất.
Chỉ tiếc lão đại của bọn họ rõ ràng là không nghe thấy.
Ánh mắt nàng chăm chú vào lòng bếp, nhãn cầu không chút động đậy cả hồi lâu, hai nhóm lửa nơi đáy mắt lấp lánh chao động, hiện lên ánh sáng âm u phức tạp.
Tiểu Nhị, đi tìm lính bếp đến đây, bảo bọn họ nhanh chóng nấu cơm, bà đây không có hứng nấu nữa.
Tiểu Nhị
a
một tiếng, miệng há hốc cá hồi lâu.

Vẫn tiếp tục nâu?

Không nấu thì các ngươi ăn cái gì?
Hạ Sơ Thất quay lại lườm.

Nhưng mà...
Nguyễn Hữu than thở nói,
Trước khi muội vào đây, ta vừa nhận được một tin.

Nói là dân chúng trong Vũ Ấp xuất hiện tình trạng đau bụng đi ngoài, một số trẻ em càng nặng hơn, hô hấp khó khăn, tức ngực, ngạt thở, có người tung tin nhảm là ôn dịch...
Ôn dịch? Trong lòng Hạ Sơ Thất cười khẩy.

Quả nhiên, suy đoán của nàng đã ứng nghiệm.

Nhưng không chờ nàng tiếp lời, bên ngoài đã lại truyền đến tiếng hô gấp gáp.


Báo...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.