• 3,440

Chương 1048: Một năm nữa: biến (4)


Là...

là sao?
Nguyên tiểu công gia khóc không ra nước mắt, chẳng hiểu gì hết.

Không đợi Triệu Tôn giải thích, lú8c này có một tràng hoan hô đột nhiên vang lên từ bên ngoài, đợi đến khi Nguyên tiểu công gia vén rèm đi ra xem, chỉ thấy bên ngo3ài ngoại trừ Bính Nhất đang cười tươi ra thì còn có mười mấy tướng lĩnh quân Tần nữa.
Chẳng qua uống mãi uống mãi, cũng chẳng hiểu sao, nàng càng lúc càng nhớ về đứa con gái đang ở Bắc Bình.
Nàng uống hết ly này rồi rót tiếp ly khác, trước ánh mắt xót xa của Nguyễn Hữu, nàng nói,
Triệu Thập Cửu, chàng đoán xem, lúc này Bảo Âm đang làm gì?
Từ đầu đến cuối Triệu Tôn vẫn làm trọn chức trách uống rượu, đốt tiền thay cho Nguyên tiểu công gia, chưa từng chú ý ca múa dưới lầu, cũng chưa hề chú ý họ đang nói gì.
Lúc này nghe Hạ Sơ Thất cảm thán, mặt hắn thoáng trở nên nặng nề, cũng thấy hơi nhớ con gái.
Những người này hiểu hết đấy nhưng ngoài miệng lại giả vờ như không hiểu gì.

Ha ha ha.
Sao mà được? Uống đi chứ! Phải uống tiếp!

Hôm nay là giao thừa, khó khăn lắm mới được rảnh rang, không say không về, không say không về
Nguyễn Hữu nhìn vẻ mặt phấn khởi của họ, hắn ta thầm nghiến răng,
Đám tiểu tử các ngươi...
Bính Nhất chống cằm, lườm,
Tiểu công gia đang nói gì vậy?
Nguyễn Hữu giật mình, sau đó cười gượng, xoay đầu nhìn xuống dưới lầu, chỉ bừa,
Đó, ta đang nói tiếng đàn tỳ bà của tiểu cô nương đó khá hay...
Không thể không nói, đám đàn ông cũng kỳ lạ, ban đầu đến là vì ngắm cô nương.
Chẳng phải đang nói nhảm ư? Vào kinh, biết năm nào tháng nào đây? Nguyễn Hữu kêu khổ trong lòng, ngoài mặt thì cười gượng.
Nhìn từng vò rượu cạn tới đáy, nghĩ đến ngân lượng trong túi của mình, rồi lại nhìn Triệu Tôn vẫn bình thản như thường, hắn ta sắp khóc đến nơi rồi.

Nếu đã là tri kỷ, không cần ngàn ly, tình nghĩa vẫn còn.
Vừa nghe là biết hắn ta không muốn cho người khác uống nữa.
Chỉ có điều họ không dám đối mặt với Triệu Tôn.
Nhưng nào ngờ Tấn vương lại nghĩ thay cho họ vẫn để chi tiêu, vét một mớ từ chỗ tiểu công gia.
Họ phấn khởi cũng là chuyện dễ hiểu.
Thế là trong một phòng to nhất, vị trí tốt nhất, hào hoa nhất Xuân Quy Các đã trở thành phòng của Nguyên tiểu công gia.
Ánh nến mờ ảo, đàn sáo lượn quanh, ngồi trong căn phòng thế này, có thể có tầm nhìn tốt nhất xem sân khấu biểu diễn ca vũ dưới lầu, vả lại Nguyên tiếu công gia
lắm tiên
, gọi rượu, trái cây và đồ nhắm ngon nhất trong Xuân Quy Các bày đầy bàn, ánh đèn lồng đỏ phản chiếu, không chỉ có niềm vui tầm hoan mà còn mang theo mùi vị năm mới.
Rượu quá ba tuần, ai nấy cũng đỏ mặt tía tai, kính Nguyên tiểu công gia hết ly này đến ly khác để cảm tạ.

Mẹ nó, khác gì đang ức hiếp người khác chứ!
Hạ Sơ Thất cười,
Cho người đi cứu cô nương ấy?

Hì hì! Cũng na ná như vậy.
Vài người bật cười nhưng không hề có ý trêu ghẹo là mấy.
Họ chỉ than thở thời kỳ chiến tranh loạn lạc, tiểu cô nương ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình cũng chẳng dễ dàng gì, họ đổi chủ đề, lại đặt chú ý lên vò rượu của Nguyễn Hữu.
Hạ Sơ Thất không hứng thú với cô nương, cũng không có hứng thú với rượu.

Gặp tri kỷ ngàn ly vẫn ít.
Tiểu công gia, hôm nay đa tạ sự chiêu đãi đầy thịnh tình của ngài.
Sau này vào kinh rồi, các huynh đệ sẽ mời...

Vốn dĩ họ đang đợi xem biểu diễn d9ưới lầu, lúc nãy nhìn thấy Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất bước vào, họ vội cụp đuôi trốn đi, nhưng lại bị Bính Nhật lôi ra không sót mộ6t ai.
Thật ra, nam nhi trong quân doanh đến kỹ viện, đây gần như là chuyện quân đội không thể nào nghiêm cấm được.
<5br>Mọi người đều là đàn ông, chỉ cần không làm chuyện quá đáng, dưới có binh sĩ, trên có tướng quân, cùng lắm chỉ nhắm một mắt mở một mắt là xong.
Người thống lĩnh binh hiểu rõ, giống loài như đàn ông, khi nhu cầu bình thường không được thỏa mãn sẽ rất dễ gây chuyện, nhất là khi họ rảnh rỗi, giờ đây họ ra ngoài ngắm cô nương, đã con mắt, cũng là cách ổn định lòng quân.
Nhưng mà khi có rượu, có huynh đệ thì lại vứt cô nương ra sau đầu.
Lần này bị Nguyễn Hữu nhắc nhở mới có người nhìn theo.
Chỉ đáng tiếc, họ chưa phát hiện tiếng đàn tỳ bà của cô nương nào hay, nhưng lại thấy dưới lầu có một cô nương hầu rượu, vóc người thướt tha, bị một đám khách tầm hoan trêu ghẹo, nhìn cô nương ấy vô cùng không tình nguyện, đầu cứ cúi gằm, chiếc khăn trên tay sắp bị vặn ra nước.
Nương theo lời của nàng, trên mặt hắn lại nở nụ cười.


Đốt pháo?
Hạ Sơ Thất vẫn nhăn mặt.


Cắt giấy dán cửa sổ?
Hạ Sơ Thất lắc đầu, vành mắt bỗng đỏ ửng.


Hơn một năm rồi, không biết con bé đã lớn thêm bao nhiêu, thật muốn ôm nó...
Triệu Tôn hơi nheo mắt lại, lặng lẽ nắm chặt tay nàng để phía dưới bàn.


Đợi qua sông Hoài, nghỉ ngơi chỉnh đốn một khoản thời gian, ta sai người đón con bé tới.

Không, thôi đừng làm vậy.
Hạ Sơ Thất nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Âm, ánh mắt nàng trôi xa, vành mắt đỏ ửng, cảm thấy rất hổ thẹn,
Ngày tháng không được bình yên, nạn trộm cướp hoành hành khắp nơi, con bé ở lại phủ Bắc Bình mới là nơi an toàn nhất...

Đừng đón nó đến đây.
Nàng ngừng lại, lại rũ mắt xuống, nói khẽ,
Triệu Thập Cửu, hèn gì lần trước Bảo Âm gửi thư nói rằng chúng ta không phải là cha mẹ ruột của con bé, không bằng A Mộc Cổ Lang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.