• 3,440

Chương 1080: Đường rợp bụi khói chiến tranh, chia ly mới biết trân trọng (2)


Đích thân Triệu Tôn dẫn binh, ngựa sắt đạp lên giấc mộng đẹp của quân Nam, đánh sập cả vùng Sơn Đông, dùng tốc độ kinh người chiếm lĩnh các vùng Từ C8hâu.

Nửa giang sơn Nam Yến run rẩy khiếp sợ trong tiếng hô vang của vỏ ngựa quân Tấn.
Sao lại dừng lại đối đầu với quân chủ lực của Cảnh Tam Hữu, hơn nữa còn trong tình hình hành quân mệt mỏi suốt mấy tháng trời, đó chẳng khác nào đang tìm đường chết.
Cơ hội là dành cho người thông minh, cơ hội nằm ngay trước mắt, Cảnh Tam Hữu mừng rỡ, đuổi đến Linh Bích ngay trong đêm.
Trước trận đại chiến, hắn dường như chẳng còn tinh thần chiến đấu.
Và lý do hắn nóng lòng dừng chân ở Linh Bích, nói ra lại hơi buồn cười, đó là vì có người đồn rằng từng nhìn thấy bóng dáng Hạ Sơ Thất ở Linh Bích.
Nhìn thì có vẻ như ngựa sắt của quân Tấn mạnh mẽ vô địch, nhưng họ biết...
Triệu Tôn đã thay đổi.
Nhưng thành chỉ trách tội của Triệu Miên Trạch chưa truyền đến Liệu Thành thì Lan Tử An đã lấy lý do
Nếu đã nghi ngờ ta thì dùng ta làm gì? Nếu đã nghi ngờ ta, sao ta lại không phản ngươi?
, cắt đứt hẳn qua lại với triều đình Nam Yên, bí mật triệu tập quân đội ngay trong đêm đó, bắt hết những binh sĩ trung thành đến chết trong quân Nam, ngày hôm sau bố cáo toàn thiên hạ, đầu hàng quân Tấn.
Hành động này khiến thiên hạ xôn xao.
Từ sau Thương Châu, một đợt chiến dịch với quy mô lớn nhất đang đợi quân Tấn ngay phía trước.
Nhưng Nguyên Hữu, Trần Cảnh, Bính Nhất và những người khác lại cảm thấy sự lo lắng trong lòng mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Những người xung quanh hắn đều nơm nớp lo sợ, hành động cẩn thận dè dặt.
Và sự dũng mãnh trong những trận chiến trước đây cũng đã vơi bớt đi sau năm tháng mất liên lạc với nàng.
Khói lửa chiến tranh cuốn theo mây đen, tiếng gào thét rung trời nhuộm đỏ vạn dặm giang sơn.
Cùng với chiến xa, lửa đạn, ngựa hí, cờ xí, quận Tân ùn ùn tiền vào lãnh thổ Nam Yến.
Ta nói cho ngươi biết, đầu của mấy chục vạn người đều thắt trên thắt lưng của hắn, theo hắn đánh từ Bắc Bình đến đây, bây giờ nếu hắn muốn quẳng gánh giữa đường thì tự nhổ đờm dìm chết mình đi cho rồi.
Nguyễn Hữu liếc nhìn Triệu Tôn rồi bỏ đi.
Bính Nhất trợn trắng mắt, thở dài, cầu cho bản thân đừng bao giờ thích một cô nương nào.
Nói không chừng đây lại là quỷ kế của kẻ địch vì muốn ngăn bước chân hành quân của quân Tần, để Cảnh Tam Hữu có cơ hội đuổi kịp.
Bất kỳ ai thông minh đều sẽ không tin, nhưng Triệu Tôn dường như lại tin.

Tiểu công gia, nhưng...
nếu còn tiếp tục như thế thì phải làm sao đây?
Bính Nhất bất lực.
Hoặc nói rằng, sau năm tháng tìm kiếm, chỉ cần có một chút tin tức liên quan đến nàng, Triệu Tôn đều sẽ không bỏ qua.
Trong những ngày Hạ Sơ Thất bỏ đi, từng ngày trôi qua, sự bình tĩnh trên khuôn mặt Triệu Tổn dần dần hao mòn, bị sự âm trầm, lạnh lùng thay thế, trông chẳng khác gì La Sát.
Nhưng cuộc chiến huynh đệ tương tàn lại diễn ra quá lâu, không chỉ quân Nam mệt mỏi mà quân Tấn cũng đã ngấm mệt.
Tháng năm năm Kiến Chương thứ tư, quân Tấn đóng quân tại Linh Bích mười ngày liên tiếp, trở thành lần dừng chân lâu nhất từ khi khai chiến ở Thường Châu đến nay.
Nhưng đối với kẻ cầm quần mà nói, họ không nhìn thấy máu tươi và chia ly, họ chỉ có thể nhìn thấy từng số liệu liên quan đến tử vong và thắng thua.
Sự lạc hậu về thông tin là điểm yếu của chiến tranh thời cổ đại, đợi đến khi Triệu Miên Trạch hay tin quân Tần đã qua Túc Châu thì đã là chuyện của mùng bốn tháng năm năm Kiến Chương thứ tư.
Cũng chính vì lần dừng chân này đã giúp cho Cánh Tam Hữu - kẻ vẫn luôn truy đuổi gắt gao phía sau cũng đến được Linh Bích.
Vô số người đang suy đoán và bàn luận xôn xao về nguyên nhân Triệu Tốn bỗng dưng hạ lệnh đóng quân tại đây.
Bởi vì hành động này của hắn không hợp lý.
Giờ đây quận Tân đang sở hữu thể tiến công cực kì tốt, hắn phải tiến một mạch vào kinh sư, hạ bệ Triệu Miên Trạch, lên ngôi xưng đế mới đúng.
Người khác không biết nhưng những người bên cạnh hắn hiểu rõ.
Quyết tâm khiến hắn đối đầu sa trường với Triệu Miên Trạch đến từ Hạ Sơ Thất.
Đối với chuyện Lan Tử An
chần chừ 9ở lại Liêu Thành, không những không hồi kinh mà còn không hay biết gì về việc chủ lực quân Tấn vượt ranh giới
, triều thần Nam Yến dâng tấu khiển tr6ách, yêu cầu Kiến Chương Để nghiêm trị việc gã không làm tròn chức trách.
Thậm chí có người còn cho rằng nên liệt gã vào đại tội mưu đồ tạo 5phản.

Có nghĩa là sao?
Nguyễn Hữu lườm y,
Hóa ra người cho rằng ngoài hắn ra thì không còn ai biết đánh trận nữa à? Tiểu gia ta đây có đầy cách đối phó với tên Cảnh Tam Hữu kia nhé.
Hừ hừ! Đừng nói gã, cho dù là tên Trần Đại Ngưu khốn kiếp kia có tới, tiểu gia cũng đánh như thường!

Non kia, nước kia, sông kia, cũng bị chiến sĩ 3quân Tấn dùng máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Biến cố bất ngờ này khiến chiến sự nghịch chuyển.
Cơ nghiệp vững như bàn thạch của vương triều Nam Yến dường như đã bắt đầu lung lay sụp đổ trong bão tố.
Trong lúc các triều thần nơi kinh sư xa xôi đang tranh luận không ngừng nghỉ về việc Lan Tử An đầu hàng Tấn thì quân Tấn đã băng qua Từ Châu, tiến về Túc Châu.
Bính Nhất:
...

Nguyễn Hữu nheo mắt,
Ngươi cho rằng ta đang chém gió?
Bính Nhất cúi đầu,
Ta không nói thế.
Nguyễn Hữu nhổ cọng có trong miệng ra,
Vậy thì người đi khuyên hắn đi, dù sao tiểu gia đã nói khô cả cổ rồi, chỉ thiếu điều bê nguyên mười tám đời tổ tông ra dụ dỗ hắn, nhưng vẫn không có tác dụng gì nên ta từ bỏ rồi...
Cuộc chiến diễn ra hơn bốn tháng, quân Tấn thế như chẻ tre.
Dưới sự nghiền ép từ ngựa sắt của họ, quận Nam chẳng khác nào chìm vào một cơn ác mộng.
Máu tươi bắn giữa không trung, chưa đầy ba tháng, vó ngựa quân Tấn đã giẫm hết nửa vùng giang sơn.
Dưới lưỡi đao, ngựa sắt và lửa đạn, đây sẽ là một cuộc sinh ly tử biệt vĩnh viễn đối với vô số gia đình.
Sự dũng cảm giúp hắn liều hết sức tranh đoạt giang sơn cũng bắt nguồn từ Hạ Sơ Thất.
Giờ đây nàng không còn ở đây nữa, tất cả những gì hắn làm còn có ích gì nữa chứ?
Đừng ép thúc ấy nữa, có thể gắng gượng được từ Thương Châu đến Linh Bích, thúc ấy đã cố gắng hết sức rồi.
Nguyễn Hữu ngậm một cọng cỏ, nhìn người đàn ông dắt ngựa đi bên bờ sông, rồi nhìn Bính Nhất lúc này đang sốt ruột như lửa đốt.
Tháng năm đến rồi, thời tiết dần nóng lên.

Nơi đây gần núi Tề Mi nên vẫn khá là mát mẻ.

Lá cây bên bờ sông tỏa ra ánh sáng óng ánh dưới ánh mặt trời, Triệu Tôn dắt Đại Điểu bước đi chầm chậm, nhìn thì có vẻ nhàn nhã nhưng thực chất lại là cô đơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.