• 3,440

Chương 1081: Đường rợp bụi khói chiến tranh, chia ly mới biết trân trọng (3)


Không còn chiến tranh, không còn khói lửa, không còn những chuyện đau khổ.

Chỉ có A Thất của hắn, từng nụ cười từng cử chỉ số8ng động như thật, như thể đang ở ngay trước mắt.
Hai hôm nay, thuộc hạ đã lật tung cả Linh Bích lên nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của vương phi.
Thuộc hạ chắc chắn chúng ta đã gặp phải kẻ lừa gạt rồi.
Triệu Tôn cau mày, không lên tiếng.

Tìm! Tiếp tục tìm! Cho dù là chân trời góc bể, cũng phải tìm cho được nàng ấy!
Hắn vừa dứt lời, Bính Nhất còn chưa kịp nhận mệnh lệnh thì đã có tiếng vó ngựa
lọc cọc
truyền đến từ phía xa.
Tiếp sau đó, Đinh Nhất cưỡi ngựa lao đến như điên,
Báo! Điện hạ...
Có người lừa ta cũng là chuyện tốt.

Hử?
Đúng là Bính Nhất không hiểu, y sắp phát điên rồi, điện hạ nói thế là sao? Triệu Tôn im lặng nhìn lên bầu trời,
Có tin tức còn đỡ hơn không có.
Có người chịu lừa ta đỡ hơn không có một kẻ lừa gạt nào.

...
Bính Nhất nhìn nếp nhăn xuất hiện giữa đôi lông mày của hắn thì bỗng thấy xót xa, vành mắt đỏ bừng,
Điện hạ, người cần gì phải tự hành hạ chính mình? Năm tháng qua, nơi nào nên tìm chúng ta đã tìm hết rồi, cũng cố gắng hết sức rồi.
Năm tháng qua, trinh sát của quân Tấn nằm rải rác khắp nơi, thậm chí còn băng qua ranh giới phong tỏa của quân Nam, xuôi về Nam tìm người.
Nhưng từ Mạc Bắc, đến Âm Sơn, đến Bắc Bình, đến kinh sư, Cẩm Thành...
những nơi Hạ Sơ Thất từng ở hoặc chưa đến bao giờ, họ đều đã tìm hết, thậm chí còn chạm mặt người của Triệu Miên Trạch phái đi, nhưng vẫn không hề có được tin về Hạ Sơ Thất.
Nàng nhảy xuống ngựa, dang hai tay sà vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, đòi h3ắn hôn, cùng hắn chìm vào triền miên và điên cuồng...

Hừ hừ...
Lúc này, dường như Đại Điểu cảm nhận được điều gì đó, nó cứ9 cào móng xuống đất, nhắc nhở chủ nhân của nó.
Một người đang yên đang lành tự dưng không có tung tích nào như thể đã biến mất.
Bính Nhất nghĩ mãi mà không ra.
Bính Nhất cho rằng mình đã thuyết phục được hắn, để tránh lần sau lại gặp phải chuyện như vậy, y nghĩ trước tính sau, cẩn thận khuyên bảo.

Điện hạ, nếu còn gặp hạng lừa đảo này nữa, chúng ta đừng tin chúng...
Triệu Tổn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào y,
Ngươi không hiểu.
Những năm qua, cho dù là chuyện lớn, chuyện nhỏ hay chuyện vặt, y đều xử lý rất thỏa đáng, là một người giỏi giang, miệng mồm cũng khéo léo.
Những lúc này đây, y lại không thể san sẻ nỗi buồn với Triệu Tôn, chỉ có thể tỏ vẻ đáng yêu giả khờ nịnh nọt mà thôi.
Không biết vì sao khi Tấn vương gặp phải chuyện của Tấn vương phi thì dường như đã thay đổi hẳn, khiến Bính Nhất không quen, nhưng lại không thể không tập quen dần.
Y liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, rồi thè lưỡi ra như nàng dâu bé bỏng, cười gượng gạo,
Điện hạ, không biết tên nào sinh con không có mông lại đi đồn vương phi ở Linh Bích.
Y nuốt nước bọt, chỉ còn lại tiếng thở dài.

Điện hạ, người nên từ bỏ đi, vẫn còn nhiều chuyện lớn đang đợi người giải quyết...

Chuyện lớn
Triệu Tôn lườm y,
Thế tử của ta đã biến mất mà không được tính là chuyện lớn? Vậy người nói cho bổn vương biết, thế nào mới là chuyện lớn?
Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Bính Nhất khiếp vía, y vội vàng cúi đầu xuống,
Thuộc hạ lỡ lời, mong điện hạ thứ tội.
Triệu Tôn từ từ đứng dậy, bộ áo giáp cứng chắc trên người tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương dưới ánh nắng mặt trời.
Y ngoan ngoãn là thế, quả nhiên Triệu Tôn đã thưởng cho y một câu,
Có tin tức của vương phi rồi?
Bính Nhất nghe câu này xong là thấy đau đầu, nghẹn họng.
Đây là câu mà Triệu Tồn hỏi nhiều nhất.
Triệu Tôn thả bàn tay đang để trán xuống, xoay đầu nhìn lùm cây sau lưng.

Ra đây!
Bính Nhất quệt mồ hôi lạnh trên trán,
Gia, người đúng là có hỏa nhãn kim tim, bị người phát hiện rồi.
Y cười lấy lò5ng, nhưng mặt Triệu Tôn lại không có cảm xúc,
Có chuyện gì?

Bính Nhất cười hì hì, nhìn trời,
Hôm nay trời đẹp, tâm trạng điện hạ có vui không? Có thể thưởng cho thuộc hạ vài câu không?
Từ lần Triệu Tổn từ Cáp Lạt Hòa Lâm vào kinh lần nữa, Bính Nhất vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, ra mặt xử lý chuyện công và tư.
quân sự khẩn cấp!
Triệu Tôn hít một hơi, khuôn mặt hắn dường như đã khôi phục lại sự lạnh lùng ngày thường,
Nói!
Đinh Nhất nhảy xuống ngựa nhưng không dám nhìn khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt đỏ ngầu của chủ tử nhà mình, chỉ cúi đầu, lớn tiếng bẩm báo:


Thám tử đến báo, đại quân của Cảnh Tam Hữu đã đến Linh Bích, đóng quân tại dốc Trần Gia cách đây hơn mười dặm và truyền lệnh cho chỉ huy sứ Phương Dương, Hoài An và đồn An Đông, yêu cầu họ trợ chiến, dự tính tiêu diệt quân chủ lực của ta ở Linh Bích...
Triệu Tôn hơi nheo mắt lại, trong ánh nắng hoàng hôn chói chang, khóe môi hắn cong lên, nở một nụ cười khẽ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.