• 3,440

Chương 1084: Suy nghĩ trong lòng (1)



Tam công tử!


Dường như Như Phong sợ kinh động đến người đang múa kiếm nên bước chân qua cầu của gã rất khẽ.
Nơi bánh xe ngựa đi qua, nước bẩn bắn lên cao.
Dương Tuyết Vũ cải trang thành đàn ông ngồi ngoài xe ngựa, tay cầm dây cương, vung lên trong tư thế lười nhác, nàng ta nhìn những ngọn cây xanh mướt trong màn mưa ngâu, lắng nghe tiếng vó ngựa, ngắm nhìn khung cảnh phố chợ phồn hoa trong thành Bắc Bình, cảm thấy chạy đến chiến trường trong khoảng thời gian đẹp thế này chẳng khác gì tạo nghiệt.
Trăm ngàn năm qua, dù vật có đổi sao có dời nhưng bản tính nhiều chuyện của phụ nữ là muôn đời bất biển.
Hạ Sơ Thất vừa cảm thán trong lòng vừa cúi đầu
xấu hổ
, thỏ thẻ,
Đại thẩm, sắp sáu tháng rồi.
Nàng ngừng lại, tiện thể hỏi thăm,
Các người mang theo tay nải, định đi xa à?
Đại thẩm kia nói,
Đúng vậy, phu thê chúng ta tới từ Linh Bích, định chạy đến nương nhờ nhà con gái ở Tuy Ninh.
Nàng ta thở dài, nhưng lại không chú ý rằng có một chiếc xe ngựa đi theo họ ra khỏi cổng thành.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc, trời khô, đất nẻ, nạn châu chấu liên miên, đời sống bách tính khó khăn vất vả.
về Ngột Lương Hãn, hay là tìm nàng ấy xin thuốc?

Xin thuốc gì?
Đông Phương Thanh Huyền bật cười, nhìn Như Phong.
Lúc hắn ta xoay đầu đón nắng sớm mới có thể nhìn rõ trên khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo vẻ tái nhợt của bệnh tật,
Chuẩn bị đi, xuất phát đến Linh Bích.

Tam công tử...
Như Phong cả kinh,
Linh Bích đang đánh trận!

Không đánh thì ta đã không thèm đi.
Đông Phương Thanh Huyền cười vô cùng quyến rũ,
Náo nhiệt luôn là thứ mọi người yêu thích.
Trong quán trà, Hạ Sơ Thất đang thu dọn từng thứ một.
Lúc này có một chiếc xe ngựa chạy đến từ trên quan đạo, lẳng lặng dừng lại bên đường.
Dương Tuyết Vũ vén rèm, ngẩng đầu nheo mắt đón lấy ánh mặt trời, sau đó mới dìu Hạ Sơ Thất xuống xe đi vào sạp trà, gọi một ấm trà và mấy chiếc bánh bao chay.
Dương Tuyết Vũ đáp
ờ ờ
rồi lại hỏi,
Có cần dẫn thêm mấy người đi cùng không?
Hạ Sơ Thất trợn mắt, thấy hơi buồn cười,
Dẫn người đi làm gì? Có phải đi giết người phóng hỏa cướp tiền đâu.
Dương Tuyết Vũ phì cười,
Vậy trừ quần áo, không mang thêm gì nữa sao?

Hạ Sơ Thất chớp mắt, cười gian xảo,
Mang thêm tiền, ít dẫn theo người.

Đã phái người đi theo chưa?

Rồi.
Như Phong nói,
Đã phái người đi theo.
Nhưng Tam công5 tử, đã tìm được người, nàng ấy cũng bình yên vô sự, chúng ta...
Đông Phương Thanh8 Huyền ngừng động tác múa kiếm.
Hắn ta xoay đầu, trong ánh sáng mờ, đôi mắt ấy ẩn chứa nét chờ mong,
Tìm được nàng ấy rồi?
Như Phong3 gật đầu,
Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của Tam công tử, canh giữ phủ Tấn vương suốt ngày đêm, quả nhiên tối qua nhìn thấy nàng ấy vào phủ, sá9ng sớm nay mới rời đi.
Đông Phương Thanh Huyền đứng im ở đầu cầu, nhìn sóng nước xanh biếc dưới cầu, nhưng trong ánh mắt ấy lại chỉ hiện lên 6sự chém giết của thiên quân vạn mã.
Dương Tuyết Vũ vòng tới vòng lui bên cạnh nàng, hết sờ cái này lại sờ cái nọ.

Sở Thất, cơ thể người đang bất tiện, hay chúng ta đừng đi xa nữa nhé? Hoặc đợi Đại đương gia về rồi hẵng tính?

Đó, mấy bộ y phục của trẻ con, đôi giày nhỏ này nữa, kia kia kia nữa, mỹ phẩm dưỡng da của ta, đều phải mang đi
hết...

Nàng ta bỗng thấy khó hiểu,
Sở Thất, chúng ta đi làm gì vậy?
Mắt Hạ Sơ Thất sáng rực, nàng vươn vai đi đến bên cửa sổ, mỉm cười.

Làm trộm.
Sau nhiều ngày mưa giông, đường sá trong thành Bắc Bình hơi trơn trượt.

Đợi tỷ ấy về thì hoa đã úa luôn rồi.
Ta nói này Tuyết Vũ, sao người cứ lải nha lải nhải như chim sẻ thể hả?
Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta cứ lươn tới lượn lui trước mặt mình thì thấy hơi choáng váng, không chịu nổi được nữa thế là dứt khoát ôm bụng ngồi xuống, lườm nàng ta,
Được rồi, nếu người đã nhàn rỗi như thế, chi bằng thu dọn giúp ta đi.
Tránh phiền phức.

Nói thì nói thế...
Dương Tuyết Vũ xách y phục của trẻ con, hướng ánh mắt lo lắng về phía chiếc bụng của nàng,
Nhưng bây giờ không như bình thường, khi đi Đại dương gia đã dặn dò ta phải chăm sóc ngươi...
Bên Linh Bích đang đánh trận, phụ nữ như hai chúng ta ra ngoài, đường sá xa xôi, ta thấy không yên tâm.
Hạ Sơ Thất nheo mắt,
Ngươi cho rằng chúng ta đi làm gì? Ra trận đánh nhau à? Có mấy chục vạn đại quân kia, cho dù dẫn theo người thì chúng ta cũng chỉ là quân tạp nham, không đầu lại quân đội chính quy.
Khi nãy Dương Tuyết Vũ nghĩ rằng nàng muốn đi giúp Triệu Tôn, giờ đây nghe thấy những lời thờ ơ này thì lại cảm thấy có vẻ như nàng không có ý đi gặp Triệu Tôn.
Nơi này lâu rồi không có mưa, giá trà tăng lên một đồng năm một bát.
Nắng gắt như lửa, mọi người vừa uống trà vừa hồ hởi bàn chuyện chiến sự.
Lúc này đang là mùa hè, ánh nắng gay gắt đốt nóng mặt đất, cả vùng Linh Bích chẳng khác gì một lò lửa, trong phòng nóng kinh người, sạp trà bên quan đạo trấn Trường Câu đắt khách hẳn lên.
Có dăm ba tốp người xuôi về Nam tránh họa, cũng có nông dân bản địa.
Thời này nhà nào có xe ngựa, không giàu thì cũng quyền quý, tuy dung nhan của hai người họ đã trở nên bình thường đi rất nhiều dưới kỹ thuật hóa trang thần thánh nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người trong sạp trà.

Vị tiểu nương tử kia ơi, ngươi được mấy tháng rồi? Khi nào sẽ sinh vậy?
Một đại thẩm đầu quấn khăn xanh xoay lại nhìn Hạ Sơ Thất và cái bụng to của nàng, nhiệt tình hỏi han.
Ôi, có nhà nhưng không ở được.

Mưa không thuận, gió không hòa, nạn hạn hán vừa qua nạn châu chấu lại tới, đã như vậy rồi mà vẫn chưa hết chuyện, Tấn vương tạo phản, không sống nổi rồi...
Hoàng để đánh trận bách tính chịu khổ, đây là thói đời thường tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.