Chương 1085: Suy nghĩ trong lòng (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1209 chữ
- 2022-02-08 08:43:39
Nhưng nói chứ, mấy tên đàn ông nhiều thê thiếp lắm, nếu không phải người ta mất tích, chỉ e cũng chẳng chú ý đến đâu...
8
Lý đại thẩm.
Nghe thấy bà ta nói sôi nổi, một người phụ nữ bên cạnh tiếp lời,
Ta nghe nói không phải vậy...
Bên cạnh Tấn vương có nhiều cô nương xinh đẹp hầu hạ, làm gì có chuyện thành tâm đi tìm một tiểu thiếp chứ? Lấy cái cớ9 tìm người để điều tra bè cánh phản đối mà thôi.
Thì đó!
Lý đại thẩm cũng hưng phấn lên,
Phản quân Tấn vương đã đán6h từ Bắc Bình đến Linh Bích, sau này có được giang sơn, hắn sẽ là hoàng đế, hoàng đế tam cung lục viện bảy mươi hai phi5, làm gì sẽ để ý tới một tiểu thiếp chứ?
Đồ đàn bà chết tiệt, nói gì đó?
Lý đại thẩm chưa nói xong thì đã bị phu quân của bà ta trừng mắt,
Bà không cần đầu nữa à, ban ngày ban mặt nói bậy cái gì? Chuyện của nhà quan, cần bà lắm chuyện à? Ăn nhanh đi, ăn xong lên đường, con gái đang đợi chúng ta kìa...
Người trong sạp trà vẫn còn bàn bạc nhưng Hạ Sơ Thất lại không có hứng thú muốn nghe nữa.
Tuy nàng ta cải trang, nhưng đôi mắt lại si mê như phụ nữ.
Không đợi Hạ Sơ Thất đồng ý, nàng ta đã gật đầu như trống bỏi.
Gã đứng đầu quân Nam là một tên đại hán cao to, cũng là một người tuân thủ bổn phận, cấp trên truyền tranh vẽ vào trong quân, gã tiện thể tìm người cũng là làm tròn chức trách, hiện tại bị người ta cười cợt, cộng thêm phát hiện Hạ Sơ Thất so với người phụ nữ trong tranh, cho dù là cách ăn mặc, tuổi tác hay dung mạo đều thua kém rất xa, nên gã đã bỏ ý định tiến lên điều tra kĩ càng.
Vả lại, cử chỉ của người đàn ông ngồi trong xe ngựa kia đều mang đậm nét quý phái, gã cũng sợ rước phải phiền phức nên vội vàng cười xin lỗi Hạ Sơ Thất rồi gọi người của mình cưỡi ngựa đi mất hút.
Trời hạn hán, nước đắt hơn dầu, ông chủ nhìn mà chảy nước mắt nhưng lại không dám hé hé gì.
Quân gia đến, người trong sạp đều cấm như hến.
Quân gia, ngài làm gì vậy?
Vị tiểu nương tử đây...
Gã quân Nam kia dừng bước, thì thầm vào tai gã binh sĩ bên cạnh, gã kia gật đầu, chạy ra ngoài, rút một bức tranh được treo bên hông ngừa rồi dâng lên.
Gã đứng đầu kia mở tranh ra xem, sau đó quan sát Hạ Sơ Thất, chân mày của gã càng lúc càng nhíu chặt,
Lúc nãy cảm thấy ánh mắt có nét giống, giờ nhìn lại thấy không giống nữa...
Gã đang lẩm bẩm thì bỗng dưng có một tiếng cười truyền tới từ cách đó không xa.
Trong xe ngựa xa hoa, Đông Phương Thanh Huyền chỉ để lộ nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt hắn ta vô cùng trắng, ngũ quan tuấn mỹ, trước mặt một đám hán tử thô kệch, trồng hắn ta chẳng khác gì thần tiên, vô số tiếng hít sâu truyền đến từ trong sạp trà.
Kẻ đứng đầu đám quân Nam kia chép miệng, nhìn lướt qua mọi người, gã sững lại rồi mới hắng giọng,
Nghe cho rõ đây, bắt đầu từ hôm nay, đường từ Trường Câu đến Linh Bích sẽ bị giới nghiêm, bên đó sắp đánh trận lớn, các người về thông báo đi, không có chuyện gì đừng ra ngoài đi lại để tránh bị thương oan uổng...
Tên đứng đầu kia nói rất lâu.
Hạ Sơ Thất nhìn gã, trong lòng thấy hơi nhẹ nhõm.
Đại chiến sắp diễn ra mà các quân gia lại có hứng thú chọc ghẹo tiểu nương tử, quả thật đã khiến bổn công tử mở rộng tầm mắt!
Giọng nói đó rất hay, nghe hệt như tiếng đàn trong trẻo, đến ngay cả cái nóng mùa hè dường như cũng vơi bớt đi vài phần.
Rõ ràng hắn ta là một người đàn ông nhưng lại có giọng nói dịu dàng êm tai hơn phụ nữ.
Nàng xác nhận là mình chưa từng gặp qua gã ta, nếu đã cải trang đến như vậy mà vẫn bị nhận ra thì đúng là xui đến tám kiếp.
Nàng giả vờ tỏ ra sợ hãi, nghiêng qua dựa sát vào người Dương Tuyết Vũ, vùi mặt vào vai nàng ta, nói nhỏ.
Hoặc ngay cả tiểu thiếp cũng chẳng bằng, nàng chỉ là một đồ vật thuộc sở hữu của hắn mà thôi.
Hí!
Được chứ được chứ, đa tạ quan nhân có lòng.
Nương tử, nàng nói phải không?
Hạ Sơ Thất kinh ngạc nhìn
tướng công
nhà mình bị trai đẹp hớp hồn, nàng nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, thong thả nhai nuốt, nheo mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phương Thanh Huyền rồi rũ mắt xuống.
Nàng đang chìm vào suy nghĩ thì dưới ánh nắng gay gắt, có mười mấy người cao lớn cưỡi ngựa chạy tới từ trên quan đạo, họ đều mặc trang phục quân Nam Yến.
Có vẻ như họ rất khát, vừa vào sạp là gọi nước, uống hợp lớn vẫn không thấy hết khát nên dứt khoát tìm vại nước, cầm gáo trút xối xả vào miệng.
Ai cũng đang suy đoán thân phận của hắn ta, nhưng hắn ta chỉ cười hững hờ, không xuống ngựa, nhìn lướt qua Hạ Sơ Thất rồi lại mỉm cười với Dương Tuyết Vũ.
Tiểu lang quân, tại hạ cũng đi Linh Bích thăm người thân, thấy nương tử nhà huynh đang có thai, ở cái nơi binh hoang mã loạn này chỉ e bất tiện, chi bằng kết bạn đồng hành, phía tại hạ nhiều tùy tùng, cũng có thể bảo vệ hai người an toàn?
Dương Tuyết Vũ sớm đã nhận ra Đông Phương Thanh Huyền.
Xem ra cho dù là nền chính phủ nào thì cũng vẫn sẽ quan tâm đến lão bách tính, Quận Nam có thể làm một vài công tác sắp xếp giảm thiểu thương vong trước khi trận chiến nổ ra là đã tốt lắm rồi.
Nếu lệnh này do Triệu Miên Trạch ban bố, vậy cho thấy hắn ta cũng được tính là một hoàng đế tốt.
Nàng vẫn còn chưa biểu dương xong thì gã đứng đầu kia nhìn thấy nàng, cứ như phát hiện ra điều gì vậy, gã bước từng bước đến gần,
Ủa...
ngươi là...
Con tim Hạ Sơ Thất đập loạn xạ.
Tướng công...
Dương Tuyết Vũ ôm hờ lấy vài nàng trấn an rồi nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt.
Người trong thiên hạ cảm thấy Triệu Tôn sẽ không chỉ có một người phụ nữ.
Nàng đã theo Triệu Tôn bảy năm, trong mắt người ngoài, nàng chỉ là tiểu thiếp.
Quân binh đã đi hết, bầu không khí trong lều trở nên thoải mái hơn.
Hạ Sơ Thất nương theo ánh mắt tò mò của những người khác nhìn về phía người kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.