Chương 1092: Dùng kế dụ sơ thất (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1074 chữ
- 2022-02-08 08:43:55
Nhưng ta lại thích, ta thích...
một bằng hữu như nàng.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, cơ thể cứng đơ nãy giờ dần dần thả lỏng.
Có một bằng8 hữu như ngươi, ta cũng cảm thấy rất vui.
Ừ.
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng đầy mê hoặc,
Vậy chúng ta sẽ làm3 bằng hữu cả đời.
Hạ Sơ Thất mím môi, những lời nhịn trong bụng nãy giờ cuối cùng chỉ có thể đổi lại bằng một câu cảm thán.
Làm bằng hữu v9ới một kẻ yêu nghiệt, số của ta cũng khổ thật.
Phải, rất khổ.
Đông Phương Thanh Huyền cười theo, nói,
Nhất là yêu nghiệt lại đẹp hơn nàng.
6
Núi Tề Mi, doanh trại quân Tần, nửa đêm là lúc lính gác canh giữ nghiêm ngặt nhất.
Sau vài ngày đánh giáp lá cà với quân Nam, hai bên đề5u có thương vong, nhưng bởi vì liên quan đến lời đồn
trận chiến Cai Hạ
sẽ tái hiện ở Đại Yến nên không khỏi khiến lòng quân hoang mang.
Tuy ngoài mặt các tướng sĩ không nói gì, núi Tề Mi sắp bị quân Nam bao vây, những tin tức Tấn vương cả ngày ủ rũ vì vương phi bỏ đi vẫn khiến họ giảm đi ý chí chiến đấu.
ôi, là chủ tử nói, chủ tử nói không cần.
Nguyễn Hữu xua tay,
Cút đi!
Bọn họ ồn ào ngoài cửa nhưng Triệu Tôn lại không hề có bất kì phản ứng nào.
Hắn ngồi yên trên chiếc ghế sau bàn, ngỡ như hòa vào bóng đêm.
Nguyễn Hữu lắc đầu thở than ngắn thở dài, Trần Cảnh thì lại là người theo chủ nghĩa hành động, khi hắn ta đang trách mắng thì y đã thắp nến chiếu sáng căn phòng.
Từ xưa đánh trận dựa vào sĩ khí, sĩ khí dựa vào tướng lĩnh.
Thần thoại bất bại của Triệu Tôn luôn là chỗ dựa vững chắc giúp tướng sĩ quân Tấn dũng cảm xông lên chiến đấu, nếu như hắn đã mất đi sức chiến đấu thì những người bên dưới làm gì còn gan đánh trận nữa? Trong gió đêm mát rượi, Trần Cảnh và Nguyễn Hữu mặc giáp mang đao nhưng lại đổ mồ hôi đầy người.
Họ chạy khắp các đại doanh, nói cười trò chuyện với các tướng sĩ, một là để ổn định lòng quân, hai là cũng tiện thể cho họ biết Tấn vương rất có lòng tin đối với trận chiến Linh Bích.
Nếu không phải họ có thị lực tốt thì rất khó phát hiện ra người đang ngồi bất động sau bàn.
Nguyên Hữu ho khan, quạt bớt mùi rượu nồng nặc trong lều, cau mày rồi đi qua đó.
Thiên Lộc, sao thúc không thắp nến lên?
.
Hắn ta nói xong, xoay đầu lại, quát khẽ,
Trịnh Nhị Bảo! Ngươi chết ở đâu rồi?
Trịnh Nhị Bảo
dạ
một tiếng, chạy tới, liếc nhìn Triệu Tôn, nói với vẻ rụt rè.
Nô tài...
nô tài...
Triệu Tôn nheo mắt, lạnh lùng nhìn hắn ta, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại ho sù sụ.
Hắn họ mất một hồi, Trần Cảnh đau lòng bước lên vỗ vai hắn, Nguyễn Hữu thì lại trừng mắt, buông vai hắn ra.
Uống đi, uống chết lại hay!
Cổ họng Triệu Tôn khàn đi, họ dữ dội, một lúc sau mới ngừng lại.
Lúc này, trên chiếc bàn không còn là đổng công văn chất chống như núi mà là từng vò rượu nồng.
Ánh mắt của hắn không còn chứa nhiều mưu kế, quyết đoán như ngày nào, mà đã bị thay thế bởi sự bị thương đến từ nỗi khổ biệt ly.
Mẹ nó, thúc đã uống bao nhiêu rượu vậy, nồng quá đi mất!
Nguyễn Hữu và hắn có mối quan hệ đặc biệt, trong quân doanh này, hắn ta cũng là người nói chuyện không khách sáo nhất.
Hắn ta quạt bay mùi rượu trong không khí, đi tới tóm lấy cánh tay Triệu Tôn, giật lấy vò rượu trong tay hắn ném mạnh xuống đất, sau đó siết chặt vai đối phương, cúi đầu nhìn vào mắt hắn,
Cháu cảm thấy rất kỳ lạ.
Thiên Lộc, sao thúc vẫn chưa say chết nhỉ?
.
Nhất là khi hiện tại quận Tân đã chiếm giữ địa điểm phòng ngự quan trọng của núi Tề Mi, dễ thủ khó công, muốn xử lý tên rùa nhát cáy Cảnh Tam Hữu kia, cho dù Tấn vương không ra tay, với hai người họ cũng đã dư sức.
Nhìn tư thế anh hùng ngời ngời của hai vị tướng quân, lòng tin của các tướng sĩ tăng lên vùn vụt.
Nhưng trong lòng Nguyễn Hữu và Trần Cảnh hoàn toàn không tự tin được như vậy.
Trần Cảnh bước lên, khom người hành lễ.
Gia, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi sớm đi.
Đi ra!
Cảm nhận được nguồn sáng, Triệu Tôn không vui, nheo mắt lại, giọng nói khàn đặc mang theo vẻ tức giận.
Dường như đang chìm vào trong trạng thái say rượu không được tỉnh táo, hắn không nhìn Nguyễn Hữu và Trần Cảnh, mà chỉ cầm vò rượu bên tay trút vào miệng.
Thoải mái là giả, lo lắng sốt ruột mới là thật.
Quay trở về từ trong doanh, họ đi vào lều của Triệu Tôn.
Trong lều tối đen như mực, không thắp nến.
Không có tin tức của A Thất à?
Ngoại trừ lên trận giết địch, chỉ cần có người đến gần, hắn sẽ luôn hỏi câu này.
Cho dù Nguyễn Hữu và Trần Cảnh đã quen với giọng điệu của hắn thì vẫn thấy xót xa.
Cả đời Triệu Tôn giỏi bày mưu tính kế, chưa bao giờ thất bại.
Không sáng thì thôi, sau khi thắp nến xong mới giật cả mình.
Y thấy Triệu Tôn ngồi trên ghế, râu ria lún phún, hốc mắt sâu hoắm, mặt mày tái nhợt, khuôn mặt anh tuấn nay trông rất tiều tụy, ngũ quan lạnh lùng cũng bị sự u uất hành hạ trở nên âm trầm, trông chẳng khác gì một bức tượng Diêm Vương sống.
Cả người không còn sức sống, không còn sát khí, chỉ có mùi rượu.
Nhưng lần này, khổ nhục kể ở Linh Bích lại không hiệu nghiệm, Tấn vương phi vẫn bặt vô âm tín.
Kết quả này dường như đã đánh sập lòng tự tin của Triệu Tôn, ý chí chiến đấu của hắn cũng tan rã theo từng ngày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.