• 3,440

Chương 1093: Dùng kế dụ sơ thất (6)


Nhưng thuốc dành cho gia đều do người đích thân xuống bếp nấu...

Còn nữa, vương phi là một người phụ nữ không hề thua k8ém đàn ông, trước đây người sẽ không xuống bếp đầu, cũng rất ghét làm những việc vặt này, nhưng ngày nào người cũng xuống bếp,3 ngoài mặt thì nói là vì tiểu quận chúa, nhưng lần nào cũng có món gia thích ăn...

Rồi vào những lúc rảnh rỗi nữa, vươ9ng phi sẽ kể chuyện cho tiểu quận chúa nghe, trong câu chuyện sẽ có quái thú, có ma vương, nhưng đến phần kết chúng luôn bị gi6a đánh chết.
Chờ đợi là điều hành hạ con người nhất trên thế gian này, sự chờ đợi không có kết quả càng là một trạng thái có thể khiến người ta rơi vào khủng hoảng.
Khổ nhục kế thất bại, hắn cảm thấy A Thất thật sự không cần hắn nữa.
Không chỉ không cần hắn, có vẻ như nàng cũng không cần cả con gái.
Gió đêm lùa vào, rèm cửa phát ra tiếng phần phật khe khẽ.
Trần Cảnh cảm thán, đang định xoay người đi ra thì Triệu Tôn lại bật cười.

Các ngươi không hiểu, không cầm tay nàng, sao ta có thể bước qua Kim Sơn Môn được?
Trần Cảnh lẳng lặng nhìn hắn, không thể thốt lên dù chỉ một chữ.
Hắn không uống mà hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Trần Cảnh,
Không ngờ ngươi lại biết nhiều...
hơn ta.
Trần Cảnh sửng sốt, ngừng cười.

Gia là người làm đại sự, chuyện gia cần làm quá nhiều, quá phức tạp.
Hắn không biết, bắt đầu từ khi nào, hắn đã bỏ lỡ thế giới của A Thất.
Những chuyện Trần Cảnh biết thì hắn lại không.
Hắn cũng không biết cả ngày nàng bận rộn những điều gì.
Một người đang sống sờ sờ tự dưng biến mất, ngoại trừ hoảng loạn ra, hắn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nàng là người đến từ dị thế, vốn đã không tồn tại trên thế gian này, bây giờ nàng giận hắn, có khi nào trong lúc tức giận nàng sẽ về lại thế giới kia, không quay về nữa không? Nếu như thế thật thì hắn phải làm sao mới có thể tìm được nàng? Hẳn sợ.
Lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra mình cũng biết sợ.

Lui xuống đi, tiếp tục tìm
Tìm? Đi đâu tìm? Nếu vương phi muốn đến thì đã đến từ lâu rồi.
Trần Cảnh cảm thán trong lòng nhưng lại không đành lòng đả kích hắn, chỉ khuyên nhủ,
Gia, trận chiến Linh Bích vô cùng nguy hiểm, nhưng quân ta vẫn có phần thắng.
Hiện tại chúng ta cách kinh sư rất gần, sao lại không vượt sông Hoài ngay trong đêm, nhân lúc chúng đang sắp xếp binh lực bao vây, chúng ta tiến công đánh vào kinh sư...

Không.
Triệu Tôn không ngẩng đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào,
Ta phải ở đây đợi nàng, nàng sẽ đến.

Gia!
Trần Cảnh nhấn mạnh,
Đợi đến khi người lên điện Kim Loan, cả thiên hạ này đều là của người, còn sợ không tìm được vương phi hay sao?
Ánh nền lay động chớp tắt, nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy Triệu Tôn trả lời.
Hắn gần như không thể kiểm soát được, tay run lên dữ dội.
Thuốc trong bát vẩy ra, ngay cả bát thuốc hắn cũng không thể cầm nổi.
Hắn đặt bát thuốc xuống bàn, dùng hai tay che mặt, thở dài.
Nếu tiểu quận chúa nói gia là đại anh hùng, vương phi sẽ thấy rất vui.
Trong lòng người, gia cũng5 là đại anh hùng...
Trần Cảnh nói rất chậm, dường như đang nở nụ cười.
Những bàn tay nhận lấy bát thuốc của Triệu Tôn lại run lên.
Khi đó thuộc hạ ở Bắc Bình, ngày nào cũng nhàn rỗi.
Có một vài chuyện là thuộc hạ nghe được từ chỗ Tinh Lam...
Chuyện này không trách được gia.
Câu giải thích này rất hợp lý nhưng không thể thuyết phục Triệu Tôn.
Ngay cả Trần Cảnh đều biết A Thất kể chuyện gì cho Bảo Âm, nấu những món gì, chuẩn bị những thứ gì cho hắn, nhưng hắn lại không hề hay biết dù chỉ một chút.
Phải, hắn có chuyện của mình, bận tối mày tối mặt, ngoài những lúc vui chuyện phòng the thì dường như đã lâu rồi hắn không còn tâm sự với nàng nữa.
Đại sự của hắn là gì, là từng hàng chiến xa, từng lá cờ, từng nòng pháo, từng đội quân và giang sơn bên ngoài ư? Nhưng đây vốn dĩ không phải là những thứ hắn muốn! Hắn chỉ muốn mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy A Thất bên cạnh, cười tươi với hắn, quấn lấy cổ hắn, cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, sẽ châm cứu mát xa mỗi khi hắn đau đầu, sẽ kể chuyện cười mỗi khi hắn buồn, sẽ mang nước đến cho hắn rửa chân, sẽ ngâm chân tắm thuốc cho hắn, sẽ kể cho hắn nghe về những điều kỳ lạ ở thế giới của nàng...
Nguyên Hữu lườm hắn một lúc chống tay lên bàn, sau đó bỏ đi.

Trần Cảnh, chúng ta đi thôi, cứ để thúc ấy điện một mình đi.
Gió thổi vào, màn cửa lại khép lại, một mình Triệu Tôn ngồi im trong lều.
A Thất, nếu ta điên thật thì lại hay! Như thế có thể bớt nhớ về nàng.
Từ ngập tràn hi vọng đến thất vọng, nỗi lo lắng trong lòng Triệu Tôn gần như đã dâng trào đến đỉnh điểm.
Những ngày qua, hắn cầm những thứ A Thất để lại, nhìn hết lần này đến lần khác, sờ hết lần này đến lần khác, chỉ vì muốn xác định sự tồn tại của nàng.

Trên cổ tay trái của hắn, ánh sáng kim loại tỏa ra từ tỏa ái vẫn lạnh lùng như ngày nào.

Nó tỏa ra ánh sáng lạnh, mang theo sát khí.

Nhưng người chế tạo ra nó hiện đang ở đâu? Trước khi A Thất bỏ đi, hắn luôn khẳng định kiếp này A Thất sẽ không bao giờ rời khỏi hắn.

Hoặc có thể nói là hắn tin rằng bất kì một thể tử nào trên đời đều sẽ không rời bỏ trượng phu của mình.

Bởi vì trượng phu là trời, là gốc rễ, là tất cả mọi thứ của họ.

Huống gì, hắn tự nhận mình đã đối xử với nàng rất dịu dàng chu đáo, và hắn cũng chỉ có một mình nàng, hắn đã làm tốt hơn đa số những người đàn ông trên đời, họ thân mật cứ như thể là một vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.