Chương 1099: Tình thắm thiết, chiến ngàn dặm (1)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1227 chữ
- 2022-02-08 08:43:46
Triệu Thập Cửu, ta nghĩ ngươi cũng biết rằng chúng ta không phải người của cùng một thế giới.
Nàng nói,
Lời nói của Đạo T8hường hòa thượng, người và ta đều hiểu, đó không phải là lời dối trá để lừa gạt người đời mà là sự thật.
Chúng ta k3hông thể ở bên nhau, đó là số mệnh.
Hai ta không thể thoát cũng chẳng thể tránh.
Còn chàng, đừng quên chàng đã hứa với ta rằng chàng sẽ cầm chính thanh kiếm của mình để làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, đừng để mấy chục vạn đôi mắt đang nhìn chàng phải thất vọng.
Nếu ta nói không thì sao?
Hai mắt Triệu Tôn đỏ sậm.
Nếu vậy.
Hạ Sơ Thất thở dài, lòng bàn tay vỗ về chiếc bụng nhỏ đã đổ mồ hôi lạnh,
Ngay bây giờ chàng sẽ mất đi ta, hơn nữa còn là vĩnh viễn.
Xe ngựa sơn màu đen dần dần đi xa, chậm rãi thu nhỏ lại cho đến khi biến thành một điểm đen.
Còn nếu nàng bất hạnh ứng với lời tiên tri, không thoát được vận mệnh trái với thế gian này, không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời nữa thì nàng sẽ cứ thế mà biệt ly với hắn, đó là kết cục tốt nhất rồi.
Như vậy, khi không có nàng thì hắn sẽ không đau khổ như thế.
Gió đếm lùa qua cửa sổ vào trong xe, mang theo sự oi bức đặc biệt của mùa hạ, nhưng trên người Hạ Sơ Thất lại tràn ngập khí lạnh.
A Thất!
A Thất! Nàng quay về đi!
Hắn hô to gọi nàng nhưng nàng lại không nghe thấy.
Hắn cũng biết nàng không nghe được, nhưng hắn lại muốn nàng nghe thấy tiếng hắn gọi.
Nếu không có nàng thì dù hắn có được thiên hạ thì còn ý nghĩa gì chứ? Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, giống như nổi điên mà xoay người lên ngựa đuổi theo nàng.
Triệu Tôn mặc áo giáp màu đen như mực, trên gương mặt mạnh mẽ tràn đầy đau xót.
Hắn đứng ở đó, một hồi lâu vẫn không hề động đậy.
Hắn không biết vì sao bản thân không có chút sức lực nào để ngăn nàng đừng rời đi, nhưng lúc thấy xe ngựa của nàng càng đi càng xa thì trong đầu hắn không ngừng ong ong, lời nói của A Thất trước khi rời đi cũng quanh quẩn bên tai hắn.
Nàng quay về đi! Quay về!
Mọi người sững sờ nhìn người đàn ông mà bọn họ coi là thần đang điên cuồng đuổi theo xe ngựa, không ngừng ngửa mặt lên trời gào to, sau đó lại vì tuấn mã chạy quá nhanh mà ngã từ trên lưng ngựa xuống đất.
Thanh âm thể lương của hắn quanh quẩn trên bến tàu hoang vắng mãi không dứt, hồi lâu vẫn không hề tiêu tan.
Xe ngựa chạy như bay, ban đêm ở huyện Tứ thỉnh thoảng có vài ngọn đèn dầu xuất hiện, lúc mờ lúc tỏ.
Bằng không thì nàng cũng sẽ không cố ý khích tướng Triệu Tôn hăm hở tiến lên, còn ước hẹn mấy tháng cùng hắn.
Rốt cuộc nàng vẫn không buông bỏ được! Nàng tự giễu bản thân như vậy.
Mấy tháng nữa, nếu nàng còn có thể tiếp tục sống thì nàng sẽ ôm con đi tìm hắn.
Một cảm xúc tuyệt vọng giống như thủy triều ồ ạt tràn tới, phủ kín cõi lòng hắn.
Hắn muốn nắm chặt tay nàng, muốn ôm lấy nàng, giống như muốn nắm lấy ngọn cỏ khi bị chìm trong nước, chấp niệm ấy giống như tia sống sót cuối cùng trước khi hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nàng hãy chờ ta.
Ta nhất định sẽ lấy giang sơn này cho nàng, dùng Cửu Châu để lấy nàng!
Ta càng muốn khiến sao trời sửa mệnh cho ta, muốn khiến thời không nghịch chuyển cho ta.
Ông trời muốn chia cắt tình cảm của ta, thì ta diệt trời!
Đất muốn đôi ta chia lìa, ta sẽ giẫm đạp lên nó!
A Thất...
Nhưng người yên tâm, ta không phải là người bạc tình bạc nghĩa.
Hạ Sơ Thất nhìn hắn như vậy thì trái tim nàng đau như bị dao cắt, cuối cùng hạ thấp giọng nói,
Hai ta không ai làm sai, sai ở chỗ ông trời đã không an bài duyên phận kiếp này của chúng ta.
Triệu Thập Cửu, chàng hãy để ta suy nghĩ mấy tháng đi.
Chờ ta nghĩ xong sẽ tới tìm chàng.
Hơn nữa...
Nàng quét mắt 9qua A Mộc Nhĩ rồi nở nụ cười vô cùng chua xót,
Ta sẽ không vì người mà hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân
mình, cũng 6không muốn giẫm đạp lên điểm mấu chốt của chính mình.
Triệu Tôn kinh ngạc nhìn nụ cười của nàng, một hồi lâu sau mới lên t5iếng.
Đây là những gì nàng muốn nói?
Phải!
Nàng nuốt ngụm nước bọt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
Là số mệnh.
Không có duyên phận.
Cho ta mấy tháng để suy nghĩ một chút...
Ngay bây giờ chàng sẽ mất ta, hơn nữa còn là vĩnh viễn.
Đột nhiên, khóe miệng hắn hơi run rẩy rồi nở nụ cười.
Hắn cười đến mức cong cả tấm lưng kiến nghị, phát ra âm thanh gần như thế lương, khi hắn xoay người, từ khóe môi hắn phát ra âm thanh rên rỉ như dã thú cận kề cái chết, giống như mũi tên nhọn xé rách bóng đêm đen tối phía chân trời.
Ngay lúc nàng cố gắng dồn hết sinh lực của bản thân để nói ra những lời kia với Triệu Tôn thì hơi âm trên người nàng đã bị rút đi toàn bộ.
Nỗi đau đớn khi xa nhau này, nàng phải chịu không ít so với Triệu Tôn...
Thậm chí, cảm giác cô độc, không có nơi nào để thuộc về trên thế gian này của nàng còn nhiều hơn so với hắn.
Từ lúc rời khỏi bến tàu, không khí trong xe ngựa trở nên áp lực đè nén.
Trong đầu Hạ Sơ Thất vừa mơ hồ vừa trống rỗng.
Nàng biết hành động của mình chính là đang cúi đầu trước vận mệnh, cũng có thể nói là nàng đã
chấp nhận số phận
, nhưng lại không hoàn toàn coi là chấp nhận số phận.
Xe ngựa hơi lắc lư, suy nghĩ trong đầu nàng lúc chìm lúc nổi, nàng không biết Triệu Tổn đang ở sau lưng mình gào thét tới mức kinh thiên động địa thế nào, càng không biết trong chớp mắt khi hắn ngã từ lưng ngựa xuống, bóng dáng hắn cô tịch ra sao, cũng không biết Đại Điểu đang tung vó lên rên rỉ một cách đau thương, nó nằm trên mặt đất, dùng miệng chạm vào người chủ nhân của nó, càng không nhìn thấy vết rách đằng sau xiêm y màu đen của hắn đang không ngừng chảy máu...
A Sở...
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng không ngừng liếc ra ngoài thì khẽ gọi.
Thấy nàng vẫn im lặng không hề nhúc nhích, hắn ta thở dài, vươn tay nắm bả vai nàng kéo lại.
Lúc này Đông Phương Thanh Huyền mới phát hiện ra nàng khóc mà không hề phát ra một tiếng động nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.