• 3,440

Chương 1098: Gặp lại rồi chia ly (5)


Ta thích ăn chua, người thích ăn cay.

Ta thích ăn mặc mỏng manh, người lại muốn bọc ta thật kín.
Phụ nữ không giống đàn ông.
Bọn họ sùng bái anh hùng, sùng bái những người đàn ông mạnh mẽ, không phải đám đàn ông yếu đuối suốt ngày ngày chỉ biết sống mơ mơ màng màng, lại càng không phải những người đàn ông chỉ vì một chút việc nhỏ mà sa sút tinh thần.
Ánh mắt Triệu Tôn giống như mọc rễ trên gương mặt nàng.
Nhìn thấy người phụ nữ suốt mấy tháng không gặp, trong đầu hắn có cảm giác bất đắc dĩ.
Phụ nữ coi thường nhất chính là loại đàn ông kiểu đó!
.
Sắc mặt Triệu Tôn nặng nề, khó khăn lắm mới mở miệng được,
A Thất, chỉ cần nàng trở về.

Tấn vương điện hạ!
Hạ Sơ Thất dường như không còn kiên nhẫn nữa, nàng ngắt lời hắn, cười nhạt,
Ta còn một lời khuyên cho ngươi.
Ngươi để ta rời đi, như vậy mọi người mới được giải thoát.
Triệu Tồn khẽ
a
một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

A Thất, nàng đang căng thẳng.
Triệu Tôn, sau này chúng ta đường ai nấy đi, được không? Ngươi có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, sau này người còn có thể có tam cung lục viện, sẽ có vô số người phụ nữ vây xung quanh tâng bốc ca tụng, coi ngươi là trời, họ sẽ không rời xa ngươi, cũng sẽ không đi ngược với quyết định của ngươi.
Còn ta lại không chịu được gò bó cưỡng ép, tính tình không tốt, cũng không dễ hầu hạ.
Triệu Tôn lẳng lặ3ng nhìn nàng một lát, dường như đã dùng hết sức lực của bản thân mà tiến lên từng bước.

Những gì nàng nói...
Gió đêm nhẹ thổi, Triệu Tôn thấy nàng trầm tự như vậy thì trong lòng tràn đầy hi vọng.
Nhưng cuối cùng, nàng lại mỉm cười, lại nói với hắn một câu vô cùng lạnh lùng và trào phúng:
Ngươi sai rồi! Sao lại nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa? Triệu Tôn, cho tới bây giờ, ta chưa từng là vợ của ngươi.

A Thất!
Trái tim hắn đau đến mức run rẩy,
Trong lòng ta, nàng chính là vợ của ta.

Có phải hay không không quan trọng nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Sơ Thất quét lên mặt hắn, khóe môi nàng khẽ nhếch, giống như khinh thường, lại như cười nhạo,
Ngươi thân là chủ soái của quân Tẩn, mọi hành động đều liên quan tới sinh tử của hàng chục vạn người, ngươi bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Ngươi muốn tất cả mọi người hận ta sao? Tấn vương điện hạ, có lẽ ngươi không hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Quên đi quên đi, tiền đến tiền đi là chuyện thường.
Quân lương cho ngươi, sau này lên làm hoàng đế thì đừng có gây khó dễ cho chúng ta là được.

A Thất!
Triệu Tổn nhìn thấy gương của Đông Phương Thanh Huyền trong xe ngựa thì giọng nói lại lạnh thêm vài phần,
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nàng tội gì phải nói ra những lời tuyệt tình như vậy? Dù nàng không niệm tình nghĩa giữa chúng ta thì chẳng lẽ nàng không thể niệm tình Bảo Âm mà cho ta một cơ hội sao?
Bảo Âm.
Hai chữ đánh mạnh vào lòng nàng.
Hạ Sơ Thất nhìn gương mặt đang cố gắng kìm nén cảm xúc của hắn, chần chừ một hồi lâu.
ta đều sẽ sửa hết,9 được không?

Không được.
Hạ Sơ Thất cười khẽ, liếc mắt nhìn hắn,
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người chưa từng nghe câu này sao? Hơn n6ữa, ta đã không còn hứng thú với việc người thích cái gì và tính cách của ngươi ra sao rồi.
Ta đã từng nói, ta thích cuộc sống tự do tự 5tại, không thích đấu đá phân tranh, suy nghĩ mệt mỏi.
Lúc này, nàng cố hết sức để dựng nên một bức tường thật dày giữa hai người, ngăn cách quá khứ và tình cảm giữa bọn họ, giống như những chuyện cũ thân mật ngày nào giữa bọn họ chưa từng tồn tại.
Hắn thở dài một tiếng, hỏi nàng,
Vậy ta hỏi nàng, nàng tới Linh Bích, cướp quân lương của quân Nam không phải là vì ta sao?
Hạ Sơ Thất như nghe được một chuyện vô cùng tức cười, nàng chỉ vào Dương Tuyết Vũ và Như Phong, Tấn vương điện hạ, mắt của ngươi tệ thế ư? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, không phải người cướp quân lương của Nam mà là cướp của ta với Thanh Huyền à? Nếu không phải người đột nhiên xuất hiện thì chúng ta đã kiếm lợi lớn rồi.
Nàng không muốn rời xa ta, đúng không?
Những lúc nàng căng thẳng thường sẽ nói rất nhiều.
Triệu Tôn biết rất rõ.
Hạ Sơ Thất ngây ra, mỉm cười,
Căng thẳng thì thế nào? Không phải căng thẳng vì người, mà là căng thẳng vì không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi ngươi.
Dứt lời, nàng hơi liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh Huyền đang nửa cười nửa không, Thanh Huyền, ta mệt rồi, chúng ta đi thôi.
Không cần lương thảo cũng được.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, ánh mắt khẽ động,
Không nói nữa?

cái gì nên nói đã nói xong rồi.
Hạ Sơ Thất cười nhẹ, dường như nghĩ ra điều gì đó, nàng lại quay đầu,
Tấn vương điện hạ, Linh Bích cách kinh sư chỉ vài bước chân mà người còn không đánh lại, nói gì mà mãi mãi? Tính tình của một người được phản ánh qua cách xử lý mọi chuyện, ngươi làm việc thế này thì đối xử với người khác sẽ ra sao?

Ta thích đi khắp nơi du ngoạn, n8gười lại thích ngồi ở nhà...
Hai chúng ta không có lấy một điểm chung, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?

Đàn ông có quyền lực mới tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, cũng bởi vì có quyền lực mới có thể khiến phụ nữ yêu thích, mới có thể khiến bọn họ chung tình với mình.

Người đó, tự giải quyết cho tốt đi.
Dứt lời, nàng quay đầu thúc giục,
Thanh Huyền, chúng ta đi thôi, ta đói rồi.
Nàng không muốn nán lại đây thêm dù chỉ một phút nào nữa, nếu tiếp tục nán lại, nàng sợ bản thân không nhịn được.

Cái ôm của hắn rất dịu dàng, bờ vai của hắn rất mê người, khiến nàng không lúc nào là không muốn dựa vào, giúp nàng vơi đi nỗi khổ sống lang thang đầu đường xó chợ, giúp nàng vơi đi mệt mỏi khi mang thai, giúp nàng không còn chua xót sau những cơn ác mộng vương vấn mỗi đêm dài...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.