Chương 1097: Gặp lại rồi chia ly (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1201 chữ
- 2022-02-08 08:43:48
Một người đàn ông nam tính như vậy, vì sao Sở Thất lại không cần chứ? Tâm tư của nàng ta trôi đi hơi xa, thể là quả báo liền đến ngay.
Một tiếng
soạt
vang lên, kiểm của Triệu Tôn đã chĩa về phía cô nàng ta.
Nói! Nàng ấy đang ở đâu?
Một người tuấn tú như v3ậy, nếu không hung dữ thì hay rồi.
Đông Phương Thanh Huyền vẫn dễ gần hơn một chút, vừa dịu dàng, vừa xinh đẹp...
5Triệu Tôn lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm.
Hắn biết giao tình giữa Dương Tuyết Vũ và A Thất, nếu A Thất không đồng ý thì cho dù có giết Dương Tuyết Vũ thì nàng ta cũng chưa chắc sẽ khai ra nơi ở của nàng.
Con tim khủng hoảng đã lâu bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, dường như được ai đó bơm đầy sức lực, hắn quất ngựa cầm kiếm, lao về phía xe ngựa.
A Thất!
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ chớp mắt sau đã cách nàng chưa đến ba trượng.
Đừng qua đây!
Hạ Sơ Thất lạnh lùng quát lên, nàng thò đầu ra khỏi rèm, nhìn khuôn mặt tuấn tú vừa kinh ngạc vừa vui mừng kia, sau đó cười khẽ,
Quả nhiên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Tấn vương điện hạ, ta mất mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vất vả lắm mới lấy được số lương thảo này, người đến không nói lời nào đã thu vào trong túi của mình, có thấy quả đáng không vậy?...
Hoặc nói chính xác hơn, bắt đầu từ khi rời khỏi doanh trại quân Tẩn thì ta đã hạ quyết tâm không gặp người nữa.
Người hiểu ta mà, một khi đã quyết tâm thì làm cách nào cũng không đổi ý.
Tấn vương điện hạ, dễ hợp dễ tan mới thể hiện bản sắc nam nhi, ngươi mang lương thực đi đi, từ đây chúng ta...
Nàng ta9 vừa nghĩ lung tung vừa thu hồi lại nét mặt mê trai, sau đó nuốt nước bọt, cúi đầu cẩn thận né thanh kiếm đang kể trên cổ ra, rồi chỉ vào6 chiếc xe ngựa màu đen đang dừng ở nơi cao kia.
Muốn chém muốn giết thì đi mà tìm Sở Thất.
Nàng ấy đang ở đó!
.
không gặp lại nữa.
Tại sao?
Triệu Tôn nheo mắt, nhìn nàng chằm chằm, lại tiến về phía trước.
Triệu Tổn, ngươi còn qua đây nữa thì đừng trách ta không khách sáo.
Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt tiều tụy, bộ râu lún phún cũng như bộ dạng nhếch nhác của đối phương, nàng cau mày, cảm nhận cơn đau như giày xéo con tim, khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm giác lo lắng trong lòng, nói từng chữ rất nghiêm túc,
Ngươi có soi gương nhìn dáng vẻ hiện tại của mình chưa? Ta không thích dáng vẻ bây giờ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu?
Triệu Tôn hiểu Hạ Sơ Thất, ít ra cũng hiểu hơn người khác.
Hắn ngoan ngoãn dừng lại, đứng cách nàng khoảng hơn một trường, đè nén sự lo lắng và cảm giác gần như suy sụp suốt nhiều tháng tìm kiếm xuống tận đáy lòng, hắn gần như chỉ dám tham lam ngắm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia và cười nhẹ nhàng.
Những ngày qua hắn đã hiểu ra.
Một người đàn ông không thể chiếm hữu được bất cứ người phụ nữ nào một cách chân chính.
Cho dù nam hay nữ, họ đều là các cá thể độc lập, không cần biết giỏi giang mạnh mẽ ra sao thì đều không thể khiến một người khác thật sự khuất phục.
Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta cũng có chút giao tình chứ.
Nếu ngươi cần thì ta sẽ để cho ngươi lấy.
Nhớ lát nữa trả tiền lại cho ta là được.
Sau nhiều tháng không gặp, Triệu Tôn mừng rỡ khôn xiết.
Đứa bé là sinh mệnh của nàng, là nhân chứng cho sự tồn tại của nàng ở thế giới này, nàng không muốn mất đi nó.
Thấy hắn lại bước lên một bước, sự lo lắng trong lòng nàng càng lúc càng phóng to, bèn lạnh giọng quát lên.
Ta đã nói ngươi đừng qua đây!
A Thất!
Triều Tốn ngừng bước, hắn nhìn thấy người bên cạnh nàng.
A Thất, ta biết nàng giận ta.
Chúng ta về rồi hẵng nói, được không? Muốn đánh muốn phạt, ta đều nghe theo nàng hết, nàng đừng giận ta để rồi ảnh hưởng đến cơ thể của mình.
Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới ánh lửa rồi rụt người lại theo bản năng, không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, một cảm giác bất an dường như toát ra từ trong xương tủy, nó dần dần len lỏi vào trong tim.
Nàng sợ hắn biết mình mang thai rồi ép mình bỏ đứa bé.
Nhưng hắn không thể nào ngờ được, nàng sẽ nói như vậy.
Hẳn sững sờ,
A Thất, nàng biết ta không đến vì lương thảo.
Hạ Sơ Thất vừa cười vừa nhìn hắn,
Thế thì là vì điều gì?
Ở trước mặt vô số người, Triệu Tổn hơi khựng lại rồi mới nói,
Vì nàng.
Những lời lấy lòng thể này, nếu là ngày thường Triệu Tôn sẽ không chịu thốt ra trước mặt quần chúng đầu.
Tấn vương điện hạ, đã lâu không gặp.
Đông Phương Thanh Huyền đặt một tay lên vai Hạ Sơ Thất, động tác vô cùng tự nhiên, giống như là bạn bè cũ gặp nhau, hắn ta vuốt mái tóc nàng, rồi lại nhìn Triệu Tôn,
Nàng ấy nói không muốn gặp ngươi, ngươi không nghe thấy à?
Triệu Tôn cười lạnh, ngoảnh mặt đi, không thèm nói câu nào với hắn ta mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt mà hắn ngày nhớ đếm mong, cảm thấy như có một con rắn độc chui vào trong tim.
Khi nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền dùng ngón tay quấn lấy tóc nàng, con rắn độc ấy siết chặt từng chút một, nó cắn vào trái tim khiến hắn thấy đau rát, hắn rất muốn cầm kiếm giết chết Đông Phương Thanh Huyền, để nàng lại trở về trong cái ôm của mình.
Nhưng hắn không thể.
Tính gia trưởng đã để lại dấu ấn sâu đậm nhất nguyên sơ nhất trên người hắn, điều này Hạ Sơ Thất biết rõ hơn ai hết.
Nàng và hắn nhìn nhau trong giây lát, sau đó thở dài.
Ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Cho dù có chiếm được cơ thể cũng không chiếm được linh hồn, điều có thể khiển hai người kết hợp với nhau, mãi mãi không chia lìa, chỉ có thể là tình yêu và trách nhiệm, bao dung và thương tiếc.
A Thất...
Hắn cố ép mình không nhìn Đông Phương Thanh Huyền, giọng nói của hắn trầm khàn buồn bã,
Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao mới chịu theo ta về?
Chung sống với Triệu Tôn bảy năm, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ nghe hắn nói lời nhẹ nhàng như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.