• 3,440

Chương 1104: Nổi gió! phong ba sắp tới! (3)



Nghe nói có người muốn để bổn công tử sinh con giúp, nên mới không ai mời đã tự vào, mong Đại dương gia chớ trách
Đông Phương8 Thanh Huyền thấy sau mấy tháng điều trị, sắc mặt Hạ Sơ Thất càng thêm hồng hào, khỏe mạnh hơn nhiều bèn mỉm cười một cách thả3n nhiên, vừa quyến rũ vừa phong tình, dù là ai cũng không thể nào trách nổi.

Mấy tháng nay, Lý Mạc cũng đã quen thuộc 9với hắn ta nên chỉ mỉm cười tỏ vẻ không ngại rồi mời hắn ta ngồi xuống.
Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi mỉm cười, biết nàng khẩu xà tâm Phật nên cũng không cãi cọ.

Vậy bổn công tử cũng không từ chối.
Đã là bạn bè chân chính thì không cần phải khách khi làm gì, càng khách khí sẽ chỉ càng xa cách với nhau.

Cảm thấy thế nào?
Đông Phương Thanh Huyền thử giật giật tay, trong mắt hắn ta như có hơi nước, lúc liếc về phía nàng trông vô cùng động lòng người.

Không tồi, bổn công tử rất vừa lòng.
Hạ Sơ Thất nhìn nét mặt tươi cười của hắn ta, thấy sau khi lắp bàn tay giả thì nhìn không còn đáng sợ nữa, trên gương mặt nàng hiện lên nụ cười chân thành, thậm chí còn thở dài thư thái,
Vậy là được rồi, ban đầu có thể sẽ không quen lắm, cũng có thể sẽ có một số phản ứng bài xích với nó, nhưng chờ thêm một khoảng thời gian nữa là tốt lên thôi.
Người đã uống thuốc hai tháng, xem chừng phải điều chỉnh lại phương thuốc rồi.
Bằng không chờ đến khi ta lâm bồn thì có lẽ sẽ mất mấy ngày không thể nào khám cho ngươi được.

Nàng cười nói một cách tùy ý, Đông Phương Thanh Huyền lại cúi đầu xuống.

Không nghĩa khí chút nào! Cái gì mà che giấu kĩ thế.
Hắn ta liếc mắt nhìn cuốn sổ trên tay nàng, hừ lạnh rồi ngồi xuống, vươn tay ra.
Căn cứ vào sự tinh tế của bàn tay giả thì có thể thấy nàng thực sự bỏ ra rất nhiều tâm sức để làm ra nó.
Tuy rằng không thể đạt được tới dáng vẻ như thật và tính năng như tương lai nhưng cũng coi như là tạm thời vừa lòng.
Đôi khi hai người cũng trao đổi vài tin tức, xem bệnh tình, trong thời gian mấy tháng này quả thực cứ như bạn thân thiết.
Hạ Sơ Thất thầm than một tiếng, xê dịch thân mình rồi gọi Dương Tuyết Vũ.
Đuôi lông mày Đông Phương Thanh Huyền hơi nhếch lên, hắn ta nhìn chiếc hộp trước mặt,
Vừa tới đã có quà rồi, tốt với ta vậy sao?
Hạ Sơ Thất mỉm cười, lòng bàn tay đặt lên chiếc bụng đã nhô cao của mình, nhìn thoáng qua Dương Tuyết Vũ.

Tiểu Vũ, giúp Tam công tử thử một chút.

Hai người bọn họ nhìn nhau cười, không nói gì khác nữa, Hạ Sơ Thất cẩn thận dặn dò hắn ta cách tháo lắp và bảo quản bàn tay giả này cũng như những điều cần chú ý khi sử dụng.
Được nàng hướng dẫn, Dương Tuyết Vũ giúp Đông Phương Thanh Huyền xắn tay áo lên, dưới sự hỗ trợ của Như Phong, cả hai cẩn thận lắp bàn tay giả lên cho hắn ta.

Vâng, hiểu rồi.
Mỗi lần Tiểu Vũ thấy Tam công tử thì trái tim lại nhảy lên, sắc mặt ửng đỏ, bao lâu rồi mà vẫn không thay đổi được thói quen này.
Nàng ta rũ mi, vội vàng vào phòng, lúc đi ra, trên tay nàng ta có cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn, đưa tới trước mặt nàng,
Sở Thất...

Đưa cho Tam công tử đi.
Hạ Sơ Thất không nhận, mỉm cười bảo nàng ta rồi lười biếng dựa trên ghế mềm.
Hạ Sơ Thất chỉ cười mà không nói rồi bắt mạch cho hắn ta.
Từ Linh Bích đến kinh sư, thằng nhãi Đông Phương Thanh Huyền này giống như âm hồn không tan, hơn nữa còn đòi làm
bằng hữu
của nàng, Hạ Sơ Thất cũng không thể trơ trẽn đuổi hắn ta đi, dù sao hắn ta đã giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện, nàng còn nhận lời sẽ chữa bệnh để giữ mạng cho hắn ta nữa.
Nhưng hắn ta không ngồi mà lập tức đi tới trướ6c mặt Hạ Sơ Thất, cúi đầu cười hỏi,
Đang viết gì vậy?
Hạ Sơ Thất khép cuốn sách trong tay lại, không cho hắn ta thấy.
Nàng lập tức chuyển đề tài,
Ta vốn định tìm người, không ngờ ngươi chưa được mời đã tới.
Nào, ngồi đi, để ta bắt mạch cho ngươi, xem bệnh tình của người có chuyển biến tốt không.

Vâng! Được.
Dương Tuyết Vũ đáp lời, mỉm cười mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra, trong chốc lát mùi thơm dìu dịu truyền tới, nàng ta nở nụ cười vui vẻ,
Tam công tử, đây là thứ là Thất tiểu thư nhà chúng ta đặc biệt làm riêng cho ngài, mấy tháng nay nàng ấy đã tốn không ít tâm tư để làm đó, ngài nhìn xem có thích hay không đi.
Đông Phương Thanh Huyền ngây ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay giả đang lặng lẽ nằm trong hộp, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua,
Chuyện này từ khi nào thế, sao ta không hề hay biết?
Dương Tuyết Vũ bật cười,
Chúng ta đều giấu người đó, đây là một niềm vui bất ngờ!
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền trầm xuống, khóe môi hơi nhếch lên,
Đúng là rất bất ngờ.

Đừng bất ngờ nữa!
Hạ Sơ Thất là người thích phá hỏng bầu không khí, nàng mỉm cười nhìn Đông Phương Thanh Huyền,
Coi như người may mắn, mấy tháng nay ta rảnh rỗi đến mốc meo nên mới làm thế này.
Bằng không ta cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm đến ngươi.
Nghiên cứu và thí nghiệm trong bao nhiêu năm lại bị nàng cô đọng lại thành một câu như vậy.
Đông Phương Thanh Huyền dường như cũng vui vẻ mà dính lấy nàng, ở cách chỗ nàng không xa, thỉnh thoảng lại tới gặp nàng.
Nếu nàng muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ tán gẫu cùng nàng, nếu nàng không muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ yên lặng ngồi bên cạnh, lặng im uống trà.
Sau này, nếu ta...

còn có cơ hội, ta nhất định sẽ làm một cái tốt hơn cho ngươi.
Câu nói
Nếu ta còn có cơ hội
nghe sao lại đau lòng đến vậy.

Ngoài nàng ra, không ai khác biết được nguy hiểm khi sinh nhưng lại có thể cảm nhận được sự ngập ngừng trong những từ này của nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.