Chương 1145: Kết thúc (10)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1267 chữ
- 2022-02-08 08:44:47
Lần nào thua nàng cũng nghiến răng nghiến lợi rồi hẹn hắn lần sau tái chiến.
Nhưng lần sau nàng lại thua, lần nào nàng cũng thua khiến n8àng hận hắn, hận đến ngứa cả răng.
Ngón tay trắng nõn, thon dài đang cầm chén trà, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trên nắp chén trà, tư thái xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, thân thể lả lướt, lung linh được bao bọc trong lớp vải xa tanh mềm mại, đó là báu vật tuyệt mỹ do ông trời sinh ra, là bảo vật trong lòng cánh đàn ông.
Nhưng Triệu Tôn chỉ sửng sốt, hắn xanh mát, nghiêng đầu trừng mắt nhìn về phía Trịnh Nhị Bảo.
Nhưng hắn lại vô tình như vậy, không những không cho nàng ta cơ hội nào mà trong ánh mắt hẳn toàn là sự ghét bỏ dành cho nàng ta mà thôi.
Vì sao hắn lại phải như thể chứ? Rốt cuộc nàng ta không tốt ở chỗ nào? Nàng ta xinh đẹp hơn nữ nhân kia, tài năng hơn nữ nhân kia, nàng ta còn được công nhận là đệ nhất mỹ nhân của Đại Yến cơ mà.
Nếu nàng trở về, ta sẽ5 để nàng thắng một lần, được không?
Trong bầu không khí ẩm ướt ấy, không có bất kì thanh âm nào trả lời hắn.
Yên tĩnh đến nỗi không có một tiếng động là sự trào phúng lạnh lùng nhất đối với một con người đang cô đơn.
Tính tình nàng chân thật như chính con người nàng vậy.
Đối với một người từ nhỏ đã sống trong thế giới toàn là lừa g9ạt, ai ai cũng biết bày ra gương mặt giả dối, dùng nụ cười để che giấu tâm cơ như hắn mà nói, chỉ khi ở trước mặt nàng, hắn mới có thể chạm tới6 sự thuần túy và giản đơn thật sự, khi ấy, hắn mới có thể cảm nhận được bản thân cũng là một người bình thường.
Hắn nhìn bàn cờ không hề chớp mắt, yên lặng hồi lâu.
Bên ngoài, đêm càng lúc càng sâu, mãi cho tới khi tiếng mõ từ xa xa truyền vào tại hắn, hắn mới giật mình lấy lại tinh thần, hai tay day day thái dương rồi cất hộp cờ đi, đi ra khỏi viện Thừa Đức.
Tam công tử, hắn ta muốn người gặp hắn ta một chút.
Trịnh Nhị Bảo cúi đầu xuống cực thấp.
Hừ mạnh một tiếng, Triệu Tôn nói,
Hắn ta cao giá quá nhỉ? Muốn trẫm phải đi qua?
Trong phòng khách của phủ Tấn vương, mấy tiểu nha đầu đang đợi ở cửa.
Nàng ta quẫn bách đến nỗi gương mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói được tiếp,
Hôm nay ta tới đây là muốn nói, nếu chàng không chê, thật ra ta...
vẫn là tấm thân thuần khiết.
Ta thật sự không đành lòng nhìn chàng vì nàng ta mà đối xử với mình như vậy, ta...
Một người có thể tự mình nói ra những lời ấy cũng cần không ít dũng khí.
Không thấy Triệu Tôn đáp lời, tâm tình khẩn trương và kích động của A Mộc Nhĩ không ngừng lưu chuyển hết lần này tới lần khác.
Trịnh Nhị Bảo lau nước mưa trên đầu rồi tiến lên đón hắn, ấp úng nói:
Chủ tử, có, có người tìm ngài, nói là có chuyện gấp...
Hắn ta chờ đã lâu rồi.
Ai?
Triệu Tôn hỏi lại.
Nhưng nàng lại không biết rằng hắn thích nhìn nàng tức giận như vậy.
Khi tức giận, nàng rất 3chân thật.
Bệ hạ, chuyện trước đây là A Mộc Nhĩ đã sai, xin người tha thứ!
Triệu Tôn vẫn không bước vào phòng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.
Bệ hạ...
Vẻ tràn đầy tình nghĩa của A Mộc Nhĩ chậm rãi tan rã khi đứng trước ánh mắt lạnh như băng của hắn, nụ cười trên mặt nàng ta cuối cùng cũng bị đông cứng, biến thành thở dài phiền muộn,
Hoàng hậu gặp phải kiếp nạn này, bệnh tình đã lâu không khỏi, không chỉ ca ca của ta lo lắng mà trái tim ta cũng vô cùng bất an...
Hắn nhìn thấy Trịnh Nhị Bảo đang đứng chờ hắn trong mưa, dáng vẻ hắn bình tĩnh giống như chủ cũ về nhà một chuyến, không hề có chút bi thương nào.
Hồi cung thôi.
AMộc Nhĩ tình thầm nghĩa trọng nói hết lòng mình với hắn nhưng chỉ giành được kết quả như vậy thì hai tai nóng bừng, mặt mũi cũng xấu hổ tới cực điểm.
Phải biết rằng, để có thể gặp hắn, nàng ta đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Khi Triệu Tôn đi vào không nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đâu cả.
Trong phòng khách chỉ có một cô gái đang đội chiếc mũ lụa mỏng màu trắng, im lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ khắc hoa lê, trông vừa đoan trang vừa tao nhã.
AMộc Nhĩ thấy Triệu Tôn đứng bất động ở cửa thì buồng chén trà xuống, quỳ gối hành lễ.
Thiếp tham kiến bệ hạ.
Trên gương mặt lạnh lùng của Triệu Tồn không chút biểu cảm nào, từng lời, từng chữ vẫn đều đều như nhau.
Vả miệng năm mươi cái, phạt bổng một năm!
Trịnh Nhị Bảo kêu ô lên một tiếng, vẻ mặt đau khổ,
Nô tài biết sai rồi, nhưng nô tài cũng chỉ lo lắng chủ tử..
Cút!
Triệu Tôn mắng một tiếng.
Vâng, nô tài cút ngay đây, cút ngay đây!
Trịnh Nhị Bảo rụt cổ rồi nhanh chóng lui xuống, đứng trong góc tường không ngừng tự vả vào mặt.
m thanh
chát chát
vô cùng vang dội, nhưng cậu ta cũng là kẻ sống lâu trong cung nên hiểu rất rõ kỹ xảo trong chuyện này, cố tình làm ra vẻ kêu to
ôi ôi
thể thôi, thật ra cậu ta cũng không hề cảm thấy oan ức gì.
Bệ hạ!
Dù cho trước đây, giữa ta và nàng ta có bao nhiêu ân oán thì đều là quá khứ rồi.
Còn hiện giờ...
Hoàng tẩu có chuyện gì thì nói Trịnh Nhị Bảo đi làm là được.
Ngươi lén lút gặp trẫm thế này là muốn vu cho trẫm tội bất nghĩa sao?
AMộc Nhĩ ngẩn ra trong giây lát, nàng ta vội vàng gỡ khăn che mặt trên đầu xuống, để lộ gương mặt trắng nõn trước mặt hắn, đôi mắt hoa đào như biết nói kia ngời sáng, dù không nói lời nào nhưng vẫn long lanh động lòng người.
Ta không cần ngôi vị hoàng hậu, không cầu làm phi tử, chỉ cầu có thể ở bên cạnh chàng, làm nô tỳ bưng trà rót nước, hầu hạ bữa ăn giấc ngủ, cuộc sống hằng ngày của chàng, như thế thì cuộc đời ta đã trọn vẹn rồi.
Trái tim nàng ta không ngừng đập thình thịch, đôi mắt như nai con khẽ nhìn hắn đầy mong đợi.
Được chứ? Bệ hạ, được chứ?
Triệu Tôn nhìn nàng ta hồi lâu, đột nhiên khẽ nhếch môi cười nhạt và nói một tiếng,
Cút!
Không có bất kì từ nào dư thừa khác, hắn cứ thế xoay người rời đi.
Nàng ta không ngừng điều dưỡng thân thể, bảo dưỡng dung nhan hòng tìm kiếm cơ hội...
Vì có thể nói ra được những lời này trước mặt hắn, nàng ta đã hoàn toàn giẫm nát tôn nghiêm của mình dưới chân.
Từ trước đến nay, A Mộc Nhĩ luôn đánh giá bản thân rất cao, trong đầu lướt qua những từ đó khiến cho nàng ta có tự tin cực lớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.