Chương 1146: Kết thúc (11)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1282 chữ
- 2022-02-08 08:45:09
Nếu nàng ta không phải là muội muội duy nhất của Đông Phương Thanh Huyền thì sao nàng ta có cơ hội xuất hiện ở trước mặt hắn chứ?
Nhưng mà có người nào đó vẫn cứ cố chấp như vậy, có lẽ phải nói là tự cao tự ngạo.
Nàng ta tin rằng sắc đẹp của mình là đứng đầ3u thiên hạ, nhận thức này đã xâm nhập vào tận xương tủy của nàng ta, khiến nàng ta coi trời bằng vung, không quan tâm tới bất kì cái gì.9
Bất cứ kẻ nào không thích nàng ta thì đều là kẻ ngu xuẩn, không có mắt nhìn.
Thế nhưng, đến khi một người đang ngụy tra6ng dưới vẻ bề ngoài hoa lệ rực rỡ lại bị thực tế phũ phàng và cho một cái thì ngay lập tức, sự ác độc, âm u, xấu xa nhất trong tính cách5 cũng sẽ hiện lên rõ ràng nhất.
Ngày trước, A Mộc Nhĩ được người người ca tụng là đoan trang thục nữ, rốt cuộc giờ nàng ta đã vứt bỏ hơn hai mươi năm tu luyện vẻ tao nhã hiền thục, không thèm quan tâm bất cứ điều gì mà chắn trước mặt Triệu Tôn, khóc nức nở lên án hắn, la lối om sòm.
Vì sao chàng không chịu cho ta cơ hội? Nàng ta có gì tốt cơ chứ? Luận dung mạo, luận trí tuệ, sao nàng ta có thể so được với ta?...
Gương mặt lạnh lùng của Triệu Tôn dường như đã đông cứng lại thành một thanh kiếm bằng bén nhọn.
Nhưng hắn vẫn không nói gì mà chỉ cười nhạt rồi phất tay áo, nhanh chóng rời đi.
Sự từ chối vô tình nhất chính là im lặng.
Hu hu, mắt các người đều mù hết cả rồi, tại sao tất cả đều thích nàng ta, tại sao lại đối xử với ta như thế? Có phải vì năm đó ta đã vứt bỏ chàng nên chàng vẫn ghi hận trong lòng phải không?
Mấy lời cả vú lấp miệng em, cưỡng từ đoạt lý đó đúng là chỉ có người bị chiều hư như A Mộc Nhĩ mới có thể hỏi ra được.
Chàng biết không, những năm gần đây, ta vì chàng, vì chờ chàng mà đã làm bao nhiêu chuyện chứ? Ta đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, chảy bao nhiêu nước mắt?...
Hu hu...
Từ nay về sau...
Từ nay về sau, muội chỉ có thể làm hoàng tẩu của hắn, nhưng muội vẫn muốn ở lại kinh sư Đại Yến...
Dù chỉ có thể liếc mắt nhìn hắn từ phía xa thì muội cũng muốn ở lại.
Đông Phương Thanh Huyền im lặng, một lúc lâu, hắn ta phất tay áo, tao nhã xoay người.
Hết hy vọng chưa?
Sau lưng nàng ta là giọng nói lạnh lùng của Đông Phương Thanh Huyền.
A Mộc Nhĩ quay đầu lại,
Huynh nhìn thấy cả rồi?
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ,
Ừ, đã nhìn thấy cảnh muội ngã vô cùng chật vật.
Hai mắt A Mộc Nhĩ đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt cứ thể lăn dài xuống,
Nếu huynh nhìn thấy thì vì sao không chịu đi ra nói chuyện giúp muội, không chịu giúp muội một tay? Dựa vào giao tình giữa huynh và hắn, muốn hắn cho muội vào cung làm nô tỳ...
Hắn sẽ đồng ý thôi.
Hắn sẽ không đồng ý.
Vì sao?
A Mộc Nhĩ gào lên như điên loạn.
Từ khi nữ nhân kia xuất hiện trong cuộc đời của hắn, nàng ta đã không còn cơ hội nữa.
Người đàn ông này như bị trúng tà vậy, vì người con gái đó mà không thèm để ý tới tam cương ngũ thường, phế truất lục cung, không tiếc đối địch với bá quan văn võ trong triều...
Càng chua xót hơn, chính là người đàn ông đối xử với người khác một lòng một dạ ấy lại không hề dành cho nàng ta lấy một chút ấm áp, không hề cho nàng ta sắc mặt hòa nhã, cho dù nàng ta thích hắn đến tận đáy lòng.
Đông Phương Thanh Huyền đứng lại, nhưng không hề quay đầu.
AMộc Nhĩ hỏi hắn ta,
A Mộc Cổ Lang, huynh còn giúp muội nữa không?
Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng trả lời,
Không.
Đây là lần cuối cùng.
Thân thể A Mộc Nhĩ cứng đờ, lòng nàng ta nhất thời đông cứng lại, cổ họng muốn cất lên tiếng nói nhưng lại như bị nghẹn, nôn không được, nuốt không xong, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể đều kêu rên đau đớn.
Ta không cần chàng phải phong cho ta làm phi làm tần gì cả, chỉ cần làm nô tỳ cho chàng mà cũng không được sao?
Làm nô tỳ ư? Trong đầu Triệu Tôn vô thức nhớ tới
tiểu nô lệ
của hắn.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo tới mức không khác nào quái vật máu lạnh.
Bệ hạ, coi như chàng nể tình ta chân thành, thật lòng đối đãi với chàng bao nhiêu năm nay mà có thể cho ta một lý do được không? Dù là chết cũng cho ta chết một cách minh bạch, được không?
A Mộc Nhĩ nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt vô cùng chờ mong.
Tùy muội! Tự làm bậy thì không thể oán người khác được.
Nhìn bóng lưng của hắn ta, thế giới của A Mộc Nhĩ rốt cuộc cũng sụp đổ.
Một cảm giác đau khổ, vô vọng, lạnh lẽo dần dần tràn tới, phủ kín khắp thân thể nàng ta.
Nàng ta vừa nức nở, vừa ôm chặt hai tay, hô to,
A Mộc Cổ Lang, huynh đứng lại!
Sắc mặc AMộc Nhĩ trắng bệch, nàng ta cắn môi dưới, trái tim như bị kim nhọn đâm xuyên qua khiến nàng ta đau đến nỗi hít thở không thông.
Nàng ta cho rằng mình có cơ hội, nàng ta vẫn cho rằng mình có cơ hội.
Nhưng chờ đợi mòn mỏi hao gầy tới tận bây giờ, cuối cùng nàng ta cũng hiểu...
Bởi vì ta không phải là cha của hắn.
Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười giễu cợt,
Hơn nữa, dù ta có là cha hắn đi nữa thì cũng không ngăn cản được hắn.
Ca ca! Hu hu! Các ngươi...
Hu hu, các ngươi...
Đông Phương Thanh Huyền mím môi, nhìn kĩ gương mặt đầy nước mắt của nàng ta rồi mới đưa ra một chiếc khăn sạch sẽ và chậm rãi nói,
A Mộc Nhĩ, nếu muội không ngã đau thì làm sao tỉnh lại được? Ta đã sớm nhắc nhở muội rồi, đừng tự rước lấy nhục, nhưng muội lại cứ không nghe, sao lại trách ta?
A Mộc Nhĩ ngấn lệ,
Ca ca, ngay cả huynh cũng không hiểu muội sao?
Đông Phương Thanh Huyền không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn nàng ta khóc như hoa lệ ướt mưa,
Theo ta quay về Ngột Lương Hân thôi.
Không!
A Mộc Nhĩ ra sức lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống,
Đời này của muội đã thể này rồi.
Hắn ở nơi nào muội sẽ ở nơi đó, dù có chết, muội cũng muốn chết trước mặt hắn...
Nếu nàng ta không còn ca ca thì nàng ta nên làm gì bây giờ? Nếu không còn sự che chở của ca ca, làm sao nàng ta có thể tiếp tục sống được nữa? Nàng ta không còn người thân, A Mộc Cổ Lang là người thân duy nhất của nàng ta.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đông Phương Thanh Huyền, khàn giọng bật cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.