Chương 764: Tuyết rơi nhanh mai đỏ, một chút chấn động (4)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1386 chữ
- 2022-02-07 12:55:19
Chưa nói đến chúng nô bộc đều bị người của Triệu Miên Trạch kề đao vào cổ, chỉ cần nói đến chất kịch độc mà họ đã nuốt xuống miệng, mộ8t khi phát tác, cho dù là Đại la kim tiên giáng ghế, cũng không thể nào cứu dược.
Lòng Hạ Sơ Thất đau như dao cắt, nàng dường3 như trở về thời còn ở trong phủ Tấn vương, sống cùng với họ
Nhưng chuyện vô tình nhất trên thế gian vẫn thành sự thật, cho d9ù nàng không đành lòng, nhưng tính mạng của tám mươi chín con người này vẫn không thể không lần lượt ngã xuống nền tuyết, ngã xuống t6rước mặt Triệu Tôn, ngã xuống trước mặt nàng, cũng ngã xuống trước mặt Triệu Miến Trạch, hy sinh oanh liệt và vĩ đại
Nàng cau mày, khẽ gật đầu.
Không biết Cống Phi có nhìn thấy không, bà ta không để ý đến Hạ Sơ Thất nữa, chỉ dặn dò Triệu Tôn:
Lão Thập Cửu, con đừng sợ..
con không cần phải sợ điều gì, có nương ở đây, không ai dám làm gì con.
Chỉ có người tìmỉmới có thể phát hiện, khi tám mươi chín người kia ngã xuống, bàn tay đang cầm chuối kiếm của hắn liên tục di chuyển xuống dưới, không biết từ khi nào mà đã nắm lấy lưỡi kiếm bén nhọn, máu tươi chảy men theo thần kiếm, rơi từng giọt xuống nền tuyết trắng, nhanh chóng hòa tan vào trong tuyết, hóa thành từng đóa hoa mai đỏ rực, nhưng lại mang theo hơi lạnh chết chóc.
Triệu Miên Trạch, họ chết rồi, người còn có thứ gì muốn uy hiếp ta nữa?
Còn gì nữa ư? Ha ha ha, tất nhiên là trẫm có
Kịch hay phải để dành đến đoạn sau cùng...
Có vẻ như Triệu Miên Trạch cũng bị tám mươi chín thi thể kia kích thích, giọng nói không còn tươi sáng dịu dàng như ngày nào, mỗi một chữ hệt như một luồng gió lạnh thổi ra từ địa ngục, mang theo một sự dứt khoát tuyệt đối.
Thế nhưng, không thể nào ngờ được rằng, Cống Phi lại xuất hiện thật, bà ta bị áp giải đứng ngay cánh cửa nội điện cung Càn Thanh đỏ thắm, khoác trên mình một bộ áo lông chồn dài quý giá dành cho hoàng quý phi, trang trọng những nghiêm nghị, mái tóc trắng xõa dài sau lưng, bay phấp phới theo gió, vóc người uyển chuyển, nét già nua trên khuôn mặt không hề ảnh hưởng đến dung mạo cao quý của bà ta, vẫn có thể toát lên được sắc đẹp được sủng ái nhất hậu cung năm nào
Bà ta đang ôm Nha Nha, đứa bé này dường như bị dọa đến ngốc rồi, bé con nhìn những người trong sân, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, im như thóc
Sau lưng Cống Phi là Nguyệt Dục, nàng ta nhìn Triệu Tôn, hai mắt đỏ bừng, cũng nhìn Hạ Sơ Thất đang đứng cạnh Triệu Tôn, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cống Phi bế đứa bé, nhìn Triệu Tôn
Lão Thập Cửu, cuối cùng con cũng đến rồi
Ha ha, nương đợi con lâu quá...
Chăm sóc tốt cho nhi tử của ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tuy đang bị giam trong chốn ngục tù nhưng vẫn có thể thốt ra những lời hung tợn, ngoại trừ Cống Phi ra, chắc không ai ngốc như vậy
Hạ Sơ Thất nhìn bà ta nhưng không cười
Hạ Sơ Thất đã sống hai kiếp, số lần khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay
Nhưng với từng lời chúc phúc trước lúc lâm chung của tám mươi chín người này, nước mắt của nàng cũng tuôn rơi.
Họ đều là những gương mặt thân quen
Dẫn họ lên đây...
Họ
là ai? Trong tiềm thức, Hạ Sơ Thất nghĩ tới Cống Phi.
Ngoại trừ Cống Phi, người vẫn còn ở trong cung..
chỉ có Nha Nha.
Nàng siết chặt ngón tay
Nàng biết, Triệu Thập Cửu dám phát động một đợt cung biến thế này, không thể nào có chuyện không lo liệu cho Cống Phi
Hắn luôn giỏi về mặt mưu lược, tính toàn bày kế, sao có thể để Cống Phi và Nha Nha rơi vào tay Triệu Miền Trạch, để rồi uy hiếp hắn?
Không ph5ải một người, không phải hai người, cũng không phải ba người..
mà là tám mươi chín người.
Sự dứt khoát của họ làm chấn động tất cả mọi người.
Thập Cửu hoàng thúc, xét về mặt lôi kéo lòng người, trẫm không bằng thúc.
Nữ nhân, thuộc hạ..
ai ai cũng phản bội trẫm, ha ha ha!
Triệu Miên Trạch cười điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối, biểu cảm của Triệu Tôn vẫn không thay đổi
Ha ha ha...
Sau một khoảng im lặng thật dài, trong tiếng gió lào xào, bỗng có tiếng cười lớn của Triệu Miên Trạch vang lên
Hay! Hay lắm! Thật sự rất hay!
Triệu Miên Trạch trước nay vẫn luôn nho nhã ôn hòa, rất ít khi cười thất thố thế này, nhưng khi nhìn tám mươi chín thi thể dưới đất, hắn ta lại cười, cười kinh động gió tuyết, cười phá vỡ sự yên lặng chết chóc, tiếng cười cũng làm máu tươi dưới đất trồng càng đỏ hơn, càng bị tráng hơn.
Có vài người từng tận tâm hầu hạ nàng khi còn ở trong phủ, có một vài người không tiếp xúc nhiều với nàng, thậm chí có một vài người từng không thích nàng, nhưng không ngờ họ đều vì một quả tim
trung thành
mà lựa chọn hy sinh tính mạng, chết vì Triệu Tôn.
Sự bị hùng này, xã hội đời sau không thể nào tưởng tượng được.
Tuyết trắng bay lượn trong gió, sân cung Càn Thanh chìm vào khoảng im lặng bởi vì màn bị thương này
Hai mẫu tử nhiều năm không gặp, cũng nhiều năm rồi chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau, sau cuộc chia ly đau thương, nay lại gặp nhau trong tình cảnh thế này
Bà ta vốn dĩ nên đau đớn, nhưng từng câu từng chữ của bà ta lại bình thản hệt như lời chào hỏi khi gặp nhau mỗi ngày
Bà ta nói xong, thấy Triệu Tôn không trả lời thì lại xoay đi nhìn Hạ Sơ Thất, đôi mày tinh tế nhíu chặt, dường như rất không hài lòng về nàng, nhưng không chế giễu mà chỉ nói một câu:
Đúng là một mẫu thân không biết tự lượng sức mình, bản thân mình đã lo không xong vậy mà còn nghĩ đến con trai..
Nhưng cho dù bà ta không biết lượng sức mạnh cỡ nào đi nữa thì vẫn là một người mẹ, một người mẹ muốn bảo về con trai của mình
Triệu Tôn nhếch mép lạnh lùng, nhìn Cống Phi, dịu giọng lại,
Vì sao không đi? Vì sao không nghe lời của con?
Không cần biết là binh sĩ dưới trướng của Triệu Miên Trạch hay Thập Thiên Can của Triệu Tôn, tất cả đều đứng im, áo giáp trên người, đao kiếm trong tay, trên mặt của họ gần như có chung một loại biểu cảm, đó là chấn kinh
Đây là tinh thần
trung nghĩa
vô tư, vô địch, không sợ bất kì thứ gì
Máu tươi của họ nhuộm đỏ tuyết trắng, đâm vào mắt của từng người, cũng chấn động con tim mỗi người.
Cống Phi cười nhẹ, nhìn ra sau lưng.
Trong nội điện, tuy có thắp nến những người ấy vẫn nằm im sau lớp màn, bà ta không nhìn thấy rõ lắm
Bà ta nhìn ông ta một lúc rồi mỉm cười, xoay đầu lại, giọng nói dịu dàng đi khá nhiều:
Không phải nương không muốn đi, mà là vì không thể bỏ lão già kia ở lại được...
Bà ta cười khẽ, trên khuôn mặt lộ ra một biểu cảm ngượng ngùng như thiếu nữ, trong đôi mắt đen láy dường như có ngàn vạn tình ý đang chuyển động bên trong,
Trước đây nương không có cơ hội ở bên ông ấy, ngắm nhìn ông ấy mỗi ngày
Những ngày qua, nương sống rất vui vẻ, cuối cùng ông ấy vẫn thuộc về một mình nương..
Lão Thập Cửu, nương sống rất vui, thật đấy, rất vui, rất vui!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.