Chương 801: Cửu biệt trùng phùng (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1426 chữ
- 2022-02-08 04:48:46
Mặc dù Hạ Sơ Thất giận nàng ta cổ hủ nhưng lại không thể không tôn trọng suy nghĩ, nhân sinh quan của nàng ta
Bất đắc dĩ, nàng nghiêng người đ8ưa một chiếc thảm mỏng sang, đắp lên đầu gối của Tinh Lam rồi nằm xuống, hai tay đặt sau gáy, khẽ cười rồi tiếp tục đề tài lúc trước.
Giáp đại ca.
Nàng ta gọi một tiếng, vội vàng kéo Giáp Nhất lại, giật nhẹ vạt áo của hắn ta
Vương phi đã ngủ rồi, có chuyện gì gấp sao?
Giáp Nhất liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ, hơi nhíu mày lại.
Nàng ta chợt bật cười thành tiếng rồi vén chiếc thảm đang đặt trên đầu gối
mình ra và đứng dậy
Thôi đi, nhìn ngươi kìa!
Hạ Sơ Thất cười ha hả, vỗ bàn tay nàng ta, đôi mắt đen như trái nho chín của nàng như đang tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt tràn ngập ý cười:
Chuyện chung thân đại sự của ngươi, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Vương phi...
Tinh Lam vô lực mím môi, thở dài thườn thượt
Nhưng Hạ Sơ Thất xưa nay luôn là một người tiêu sái, tự nhiên cởi mở
Tiền tài đến thì không từ chối, nhất là đồ của Triệu Miên Trạch thì lại càng không thể cự tuyệt.
Tỏ tình bị từ chối kiểu này, không phải ta sẽ rất thương tâm ư?
Tinh Lam cười phì vui vẻ,
Cho dù thương tâm, nô tỳ cũng quyết không thể theo.
Nàng ta nhẹ giọng trêu chọc, cầm lấy cuốn sách trên tay Hạ Sơ Thất, cẩn thận dém chăn lại cho nàng, đang chuẩn bị buông màn thì nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng truyền tới từ gian ngoài
Nàng ta ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hạ Sơ Thất không có chút phản ứng nào thì không nói gì, chỉ cười xin phép rời đi, sau đó chậm rãi buông màn xuống và mở cửa đi ra ngoài.
Chẳng qua, mặc dù sẽ có ngày đó thì cũng đã muộn rồi
Cho dù ngài ấy vẫn chưa lập gia đình với công chúa Vĩnh Hòa thì ngài ấy cũng vẫn là Đại tướng quân, giữa ngài ấy và nô tỳ..
Nàng nhận tặng phẩm từ kinh sư không hề có chút áp lực nào, nhưng cũng không đáp lại cho Triệu Miên Trạch dù chỉ nửa phần đáp lễ
Mặc cho lời nói của đám công công từ kinh sư có ám chỉ cho nàng rằng:
Bệ hạ nhớ nhung nàng, luôn nghĩ tới nàng
, thì nàng vẫn một mực coi như không biết
Tinh Lam sửng sốt, cảm thấy hơi ngoài ý muốn
Nhưng nàng ta không hỏi lại nhiều, chỉ gật đầu rồi trực tiếp rời đi.
Tinh Làm sợ muốn chết, còn Hạ Sơ Thất lại thấy không có vấn đề gì cả, Tinh Lam bất đắc dĩ thở dài, đành phải từ bỏ.
Tấn vương là người có tài năng hơn người, nô tỳ tin chắc chắn sẽ có ngày đó
Thân hình y cao to, vai rộng, nhìn hơi quen mắt.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân, tầm mắt củay chuyển từ bức họa trước mặt sang phía nàng ta.
Bước qua hành lang trong gió đêm phơ phất, nàng ta thả nhẹ bước chân, dáng đi cực kì dịu dàng, điềm tĩnh
Phòng khách có ngọn đèn dầu vẫn sáng tỏ, nhưng giờ này thì mọi người trong phủ đều đã say giấc nồng, cho nên không có bất cứ ai ở đây cả, khi nàng ta bước vào phòng thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông.
Người không biết nội tình đều nói hoàng để nhớ nhung Thập Cửu thúc như vậy thật là tốt, quan hệ thúc cháu rất hòa thuận, cũng chỉ những người biết nội tình mới hiểu rằng Triệu Miên Trạch không phải là vì Triệu Tốn, mà là vì người còn chưa chính thức ngồi lên vị trí Tấn vương phi trong phủ Tân vương kia.
Loại sự tình kiểu này, nếu đổi lại là người bên ngoài thì có lẽ còn có thể giả vờ xấu hổ mà làm ra vẻ ta đây từ chối
Những đồ tặng phẩm này, có đồ dùng, có đồ ăn, có trang phục, có cả đồ chơi
Mặc dù nàng tham tiền nhưng cũng không hề keo kiệt, tất cả đều phân chia cho bọn nha đầu xung quanh
Có người từ kinh sư đến.
Từ khi Hạ Sơ Thất tới phủ Bắc Bình, chuyện có người hay đồ vật chuyển từ kinh sư tới đã không phải là chuyện hiếm, hầu như mỗi một tháng đều có một nhóm công công mang tới không ít tặng phẩm cho bọn họ
Nô tỳ không dám, bằng không, chờ tới lúc gia trở về, thể nào cũng sẽ lấy cái mạng nhỏ của nô tỳ mất.
Hạ Sơ Thất liếc mắt khinh bỉ,
..
Làm ng3ười đôi khi không cần quá bi quan như vậy
Tuy rằng hiện giờ Trần đại ca là phò mã gia, nhưng không phải là chưa thành hôn à? Trên đời này khô9ng có gì là tuyệt đối cả, thân phận phò mã của y thì bắt buộc Vĩnh Hòa là công chúa mới được đúng không? Nếu có một ngày, Vĩnh Hòa không phải là công6 chúa nữa thì sao?
Hạ Sơ Thất như cười như không liếc mắt nhìn nàng ta, thay đổi đề tài câu chuyện.
Không nói chuyện này nữa, tình lang bé nhỏ à, rốt cuộc đêm nay chàng có muốn ngủ cùng ta không?
Nàng là một cô nương thích trêu chọc người khác, bị nàng đùa giỡn như vậy, tâm tình Tinh Lam vốn đang lo lắng, cuối cùng cũng vui vẻ, sáng sủa hơn
Ôi, vương phi, đời này của nô tỳ không có phúc phận ấy, chỉ mong vương phi khống chế nổ tỳ, để nô tỳ có thể ở bên cạnh người, hầu hạ người cả đời, như thế..
nô tỳ đã an lòng rồi.
Tinh Lam là nha đầu gần bên nàng nhất, đương nhiên mức độ hưởng thụ
hoàng ân
của nàng ta cũng là nhiều nhất.
Vì vậy, khi nghe nói lúc này có người tới, ngoại trừ có chút cảm giác ngoài ý muốn vì đã tối muộn thế này rồi thì nàng ta cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp
vàng
một tiếng rồi theo Giáp Nhất rời khỏi nội thất, đi về phía phòng khách ở ngoài điện.
Nếu là tặng phẩm từ kinh sư ban tới, để ta đi gọi Tào Điển bảo tới nhận đồ, bên phía vương phi thì không cần gọi người dậy đâu, mấy ngày nay, người cũng không được ngon giấc...
Không cần gọi Tào Điển bảo tới đâu.
Giáp Nhất liếc nhìn nàng ta, trong ánh mắt ẩn chứa gì đó sâu thẳm, vẫn chưa bước theo nàng ta,
Người đó tới không mang theo đồ gì cả, chỉ mang một đạo thành chỉ từ kinh sự tới
Nhưng hôm nay gia lại không ở trong phủ, trời cũng đã tối muộn rồi, vương phi cũng đã ngủ, nếu có chuyện gì thì cứ để tới ngày mai, ngươi cứ tới sắp xếp, bố trí xong xuôi cho y là được.
Cả đời?
Hạ Sơ Thất cười hỏi lại.
Vâng, cả đời.
Tinh Lam gật đầu khẳng định
Vương phi...
Tinh Lam thấp giọng hô một câu, khẩn trương tới mức suýt nữa thì vươn tay bịt miệng nàng lại
<5br>Những lời đại nghịch bất đạo kiểu này, mặc dù trong lòng bọn họ đều rõ ràng nhưng không thể dễ dàng nói ra như vậy được
đang...
Tinh Lam ấp úng.
Không đợi nàng ta đáp lời, Hạ Sơ Thất đã tiếp tục hỏi tiếp với tốc độ cực nhanh,
Nếu chỉ như vậy đã mãn nguyện, sao ngươi cứ thường nhìn về phía Nam mà thất thần, gọi người bao nhiêu cầu ngươi cũng không hề phản ứng? Nếu chỉ như vậy đã mãn nguyện thì vì sao khi người nghe thấy cái tên Trần Cảnh thì sắc mặt lại không được tự nhiên, lại đau khổ như vậy?
Hạ Sơ Thất nhướng mày cong môi mỉm cười,
Chỉ như vậy, ngươi đã mãn nguyện rồi sao?
Vâng.
Tinh Lam lại gật đầu một lần nữa, giọng nói như tiếng côn trùng kêu vang
Được! Nếu chỉ như vậy cũng đã mãn nguyện thì sao đêm khuya thanh vắng thế này, người lại không ngủ được?
Nô tỳ đang..
Chỉ liếc mắt một cái, cả người Tinh Lam cứng đờ, ngây ra
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.