• 3,440

Chương 802: Cửu biệt trùng phùng (4)


Nếu không, nhỡ truyền ra bên ngoài, người ngoài sẽ nói nô tỳ trong phủ Tấn vương không có quy củ.

Vậy...
Trần Cảnh cười xấu 8hổ,
Tùy cô nương vậy.
Tinh Lâm cười nhẹ, mím môi

Từ khi y bắt đầu Nam chinh, lúc nào nàng ta cũng nghĩ tới y, mong n3góng có thể gặp mặt y một lần

Nhưng hôm nay, khi người đứng trước mặt nàng ta, nàng ta lại thấy không biết nói gì.
Cứ giằng co như vậy một lúc, bầu không khí liền trở nên hơi kỳ dị
Trần Cảnh thấy bộ dạng tay vặn xoắn khăn lụa củ6a nàng ta thì hơi ngượng ngùng,
Trần gỗ đêm khuya tới phủ, quấy rầy cô nương như vậy, quả thật là xấu hổ, ta sẽ tự tìm một că5n phòng để nghỉ ngơi, cô nương cứ đi nghỉ đi...
Y nói đi là đi, vừa dứt lời liền bước chân đi ra ngoài, tư thái sấm rền gió cuốn khiến Tinh Lam không nhịn được liền bật cười.

Phò mã gia, chờ một chút...
Thấy y xoay người lại nghe mình nói, nàng ta im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Phò mã gia đường sá xa xôi từ kinh sự tới đây, suốt chặng đường mệt nhọc vất vả, hẳn là còn chưa dùng bữa tối phải không?

Ta chưa bao giờ được nếm món ăn nào ngon như vậy, Tinh Lam cô nương quả là một người thông minh khéo léo.

Nghe ra được sự lảng tránh về đề tài
lấy công chúa
của y, Tinh Lam hơi khựng lại, cũng hơi tự trách
Nàng ta cảm thấy mình là chỉ là một nô tỳ mà lại nói những lời đi quá giới hạn như vậy liền lập tức không đề cập tới chủ đề này nữa, chỉ khẽ mỉm cười và cũng nói về món trứng gà:
Trứng gà rán kiểu này là cách làm của vương phi
Nếu chúng ta lo lắng cho người, thông cảm với người, hoặc là thương hại người thì nhất định người sẽ càng không được tự nhiên.

Nói xong những lời cuối cùng, giọng của Tinh Làm gần như đã nghẹn ngào.
Ở bên Hạ Sơ Thất hơn hai năm nay, đương nhiên Tinh Lam là tri kỷ của nàng, khi nói đến vấn đề mất đi thích giác này, nghĩ đến những ngày phải giả vờ không biết, thậm chí còn chẳng được nói một lời an ủi, thì tâm tình nàng ta không khỏi sa sút

Đã hơn một năm rồi.

Gia có biết chuyện này không?
Mặc dù bây giờ Trần Cảnh đã là phò mã, nhưng cách xưng hô của y đối với Triệu Tôn vẫn chưa hề thay đổi
Nghe y nói như vậy, trong lòng Tinh Lam cảm thấy ấm áp, giống như bọn họ quay về ngày xưa, khi còn ở trong phủ Tấn vương, y không phải là phò mã gia như bây giờ mà vẫn là thị vệ bên cạnh gia, lúc đó, giữa nàng ta và y không có khoảng cách lớn như thế này
Thở dài một hơi, tâm tình của nàng ta thoải mái hơn nhiều.
Ngài cũng biết rồi đó, vương phi thật sự khác với người ngoài, rất thông minh.

Điểm này đương nhiên Trần Cảnh biết.
Khi nói tới Hạ Sơ Thất, không khí giữa hai người bọn họ liền không còn gượng gạo xấu hổ như vậy nữa.
Nàng ta rời đi bao lâu thì Trần Cảnh vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ đó bấy lâu.
Thấy nàng ta tự mình bưng khay quay lại, tay áo xắn lên vẫn chưa buông xuống, rõ ràng là tự mình chuẩn bị, vẻ xấu hổ trên mặt y càng đậm, vội bước lên nghênh đón, ngượng ngùng nói,
Làm phiền cô nương rồi, Trần mỗ thất lễ quá, ở phủ Tấn vương, ta cũng không phải là người ngoài, lẽ ra ta phải tự đi mới đúng.

Tinh Lam khẽ nhìn y,
Phò mã gia cũng biết nấu cơm sao?

Có lẽ do tâm tình thả lỏng, đầu óc nàng ta đột nhiên không linh mẫn lắm nên mới thuận miệng cười nói,
Không ngờ phò mã gia còn có bản lĩnh này, vậy thì sau này, khi Vĩnh Hòa công chúa nhập phủ thì người sẽ được hưởng phúc rồi...

Nàng ta còn chưa dứt lời, bàn tay đang bừng chén cơm của y liền cứng đờ
Y không ngẩng đầu, cũng không nhìn nàng ta, chỉ xấu hổ ho nhẹ một tiếng:
Trứng gà rán này quả nhiên tươi ngon vừa miệng, hương vị rất ngon..

Đương nhiên là gia biết rõ
Nhưng gia đã phân phó, nếu vương phi không muốn chúng ta biết chuyện thì chúng ta cũng phải làm bộ như không hề hay biết, tránh cho vương phi phải khổ tâm
Vậy nên, ta dặn ngài trước một tiếng để sau này khi người gặp vương phi, khi nói chuyện, nếu người không nghe rõ thì ngài hãy nói thêm một, hai lần, đừng để lộ sự kinh ngạc hay nghi ngờ gì cả, đừng để người phát hiện ra là chúng ta đang giấu giếm người...
Nàng ta ngừng lại một chút, thấy Trần Cảnh nhíu mày càng lúc càng sâu, thì lại than thở:
Ngài cũng biết đó, vương phi là một người luôn thoải mái tự tại, thích sống vui vẻ, cũng muốn những người bên cạnh mình được vui vẻ
Trần Cảnh nhận được ý chỉ của Triệu Miên Trạch liền khởi hành tới phía Bắc
Để nhanh tới nơi, y đi thuyền đến bến tàu rồi ra roi thúc ngựa đi tới thành Bắc Bình, suốt dọc đường đi chưa từng ngừng lại, quả thực cũng chưa ăn cơm tối
Nghe vậy, vốn y muốn nói là
đã dùng rồi
, nhưng dạ dày y lại sôi lên
ùng ục
, trả lời trước cả y
Tinh Lam cười,
Phò mã gia đợi một lát, nô tỳ đi chuẩn bị một chút rồi quay lại.

Ra khỏi phòng khách, Tinh Lam đè lại nỗi khẩn trương và bối rối khiến trái tim đập thình thịch xuống, cố gắng duy trì nụ cười khéo léo, xách đèn lồng đi tới phòng bếp
Bà tử phụ trách phòng bếp đã đi ngủ từ sớm, nàng ta không đánh thức họ dậy mà chỉ tự xắn tay áo, đeo tạp dề, lấy đồ ăn đêm đã chuẩn bị cho Hạ Sơ Thất hâm nóng lại, lại nổi lửa trên bếp, rán hai quả trứng rồi đặt trên một chiếc khay, nhanh chóng bừng tới phòng khách.
Y hỏi nàng ta:
Vương phi vẫn khỏe chứ?

Tinh Lam nhìn khuôn mặt nghiêng của y, khẽ mỉm cười:
Vương phi vẫn khỏe, nhưng tại của người thì...
Trần Cảnh nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, cơm cũng không ăn nữa, cau mày khó hiểu nhìn nàng ta, Tinh Lam hơi ngừng lại, thở dài:
Giờ tại của người không tốt.


Chuyện này xảy ra từ bao giờ?
Trần Cảnh vô cùng kinh ngạc
Trần Cảnh mỉm cười, tự mình bày biện bát đũa, xới cơm rồi ngồi xuống nói:
Khi còn nhỏ, nhà ta nghèo, phụ thân đi tòng quân, mẫu thân mắt kém nên ta đã sớm hiểu chuyện, mấy chuyện bếp núc mặc dù không tốt lắm nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nuốt được.

Nghe y tùy tiện nói về chuyện nhà mình, nói về cha mẹ mình, trong lòng Tinh Lam đột nhiên nổi lên cảm xúc dịu dàng, cảm thấy mình và y thân hơn không ít
Khi y ăn cơm, nàng ta không rời đi mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh hầu hạ, vừa gắp thức ăn vừa nói chuyện với y.
Vẻ mặt y xấu hổ, muốn từ chối nhưng giờ lại không thể

Vậy..
phiền Tinh Lam cô nương cho ta một miếng cơm ăn.

Trần Cảnh liếc nhìn nàng ta, cũng không nói gì nhiều, chỉ than thở một câu, tỏ vẻ đã biết.

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, sau đó là một hồi im lặng xấu hổ.

Trần Cảnh ăn qua loa xong bữa cơm, sau đó tìm một căn phòng để nghỉ ngơi, chỉ nói ngày mai sẽ lại đi bái kiến vương phi

Tinh Lam mang y phục cho y, chuẩn bị nước tắm rồi lui ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.