Chương 804: Vô tội (2)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1349 chữ
- 2022-02-08 04:48:35
Thấy nàng cười đến co rúm cả vai, Tinh Lam không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả.
Vương phi, người không thể ngủ tiếp nữa..8.
Hạ Sơ Thất lật người lại, nhìn gương mặt nàng ta, duỗi thắt lưng cười,
Đúng vậy, không thể ngủ nữa. Hôm nay bản tiên cô 3còn có chuyện quan trọng phải làm. Nào, tiểu tình lang, tới đây trang điểm nào.
Vẽ mặt Tinh Lam tràn đầy sự cầu khẩn, không chịu di chuyển.
Vương phi, rốt cuộc người muốn làm gì vậy?
Ta nói là muốn làm mai mà! Ngươi đừng vội, chúng ta phải chia ra thành nhiều bước nhỏ. Đây là bước đầu tiên, trang điểm, hiểu không?
Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn nàng ta:
Ngươi quên rồi à, ngươi từng nói với ta là người đẹp thì khí chất phải mạnh. Ngươi thử nghĩ mà xem, một lát nữa, khi gặp Cảnh ca ca yêu dấu của ngươi, nếu ngươi không có tinh thần thì làm sao có thể áp đảo được khí thế của y chứ?
Vương phi, người vẽ như vậy… làm sao ta có thể ra ngoài gặp người khác đây?
Ngươi chẳng hiểu gì hết! Đúng là không có tri thức! Cái này gọi là trang điểm kiểu khói.
Hạ Sơ Thất nâng mặt nàng ta lên, nhìn trái nhìn phải, quan sát thật kĩ rồi dường như càng thêm vừa lòng, nàng tự mình ra ngoài chọn một bộ trang phục màu sắc tươi sáng rồi ướm thử trên người Tinh Lam, lại gật gù, đưa xiêm áo cho nàng ta.
Nào, thay đi.
Cô nương ngốc này, ngươi ngẫm lại xem, sáu năm nay ngươi chưa từng để lại chút ấn tượng nào trong lòng y, đây mới là điều đáng sợ đó, có hiểu không hả? Trước khi yêu một người thì trước hết là phải nhận thức người đó đã, đúng không? Dù cho là ấn tượng gì thì cũng phải lưu lại trước đã, đúng chứ? Thế này đi, để ta phân tích về chính ta cho ngươi nghe. Lần đầu tiên gặp gia là ta đang ngoi từ dưới nước lên, bước đầu ta dùng dung nhan tuyệt mỹ và tư thế ấn tượng để chinh phục hắn, lúc đó ngươi không nhìn thấy thôi, chứ ánh mắt hắn nhìn ta quả thực là có sự mê luyến vô cùng đó…
Toàn thân Tinh Lam run lên,
Tuyệt mỹ ư?
Hạ Sơ Thất gật đầu thật mạnh, khoái trá vỗ tay nàng ta, ríu rít nói,
Yên tâm đi, đừng để có gánh nặng tâm lý trong lòng. Bản tiên cô tự mình trang điểm cho ngươi, đảm bảo từ người cổ cho đến… người sau này cũng chưa từng có ai. Không cần cảm động quá, chờ sau này ngươi sinh Tiểu Cảnh Tử cho Cảnh ca ca thì nhất định phải báo đáp ta thật tốt, nhớ chưa?
Giúp người không cần báo đáp, nhưng không giới hạn với ta.
...
Đi thôi đi thôi! Dù sao đã lâu không gặp thì cần phải đùa giỡn lưu mình, chúng ta là nữ nhân nhưng thời điểm nên lưu manh thì cũng phải lưu manh, như vậy mới có thể nắm bắt được trái tim của nam nhân.
...
Áp đảo khí thế ư? Tinh Lam không nói gì cả.
Nếu ngươi không đẹp đến mù mắt y thì làm sao có thể có được trái tim của y chứ?
...
Vương phi, người có biết hôm nay là ngày mấy tháng ba không?
Không lẽ cho rằng nàng điên rồi sao? Hạ Sơ Thất thưởng cho nàng ta một ánh mắt kiểu
ngươi nghĩ ta ngu à?
, không thèm trả lời câu hỏi ngây thơ như vậy, chỉ bĩu môi cười nhẹ rồi hết sức chăm chú vẽ loạn xì ngầu lên mặt Tinh Lam.
Không thể không nói, kỹ năng trang điểm của nàng kém Tinh Lam quá nhiều, trong thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, chờ tới khi nàng hài lòng, chống thắt lưng không ngừng gật gù nhìn gương mặt tinh xảo của Tinh Lam thì nàng ta đã đau khổ tới mức mặt nhăn cả ra nước.
Sự mờ mịt trên gương mặt Tinh Lam không sao xua đi được.
Người từng nói là giúp đỡ không cần báo đáp mà.
Hạ Sơ Thất gượng cười.
Hạ Sơ Thất khẽ cười rồi đứng dậy, đẩy nàng ta ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nào, tiểu tình lang, hôm nay để ta tự tay trang điểm cho ngươi.
Tinh Lam không hiểu gì cả, gương mặt phản chiếu trên gương đồng của nàng ta lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu.
Tinh Lam ai oán nhắm mắt lại, bày ra vẻ mặt để mặc người giày vò, miệng không khỏi thì thào:
Chỉ sợ là chưa đẹp đến mù mắt y thì bản thân ta đã tự mù luôn rồi. Nhất định là y sẽ không ngờ được rằng ban ngày ban mặt thế này mà cũng có thể gặp phải quỷ.
Đi thôi! Ngoan, nghe lời nào, xinh đẹp như vậy, mắt vừa lớn lại vừa lanh lợi, môi đỏ mọng như lửa, quá đẹp luôn...
Vương phi!
Hạ Sơ Thất ngáp một cái, mang theo nỗi oán giận khi bị Tinh Lam đào ra từ ổ chăn, chuẩn bị đi tản bộ, hít thở không khí trong lành một lát trước rồi ăn sáng. Thần Hi đi theo sau nàng, nghi ngờ nhìn sự vui sướng khác thường trên mặt nàng.
Vương phi, người làm gì Tinh Lam tỷ tỷ vậy?
Hạ Sơ Thất xoa đầu nhìn cô bé, làm động tác ưỡn ngực, lười biếng nói:
Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ, không cần để ý tới chuyện của người lớn đâu, cứ chơi mấy trò trẻ con đi.
Xưa nay ở trong phủ, Hạ Sơ Thất tuyệt đối k9hông chịu trang điểm, ngay cả khi có yến hội quan trọng thì cũng phải là do Tinh Lam giục nàng thì nàng mới làm. Không ngờ hôm nay n6àng lại chủ động yêu cầu trang điểm, Tinh Lam sửng sốt một chút, nhìn nàng bằng ánh mắt như
gặp ma
rồi xoay người rời đi.
5Nàng ta nhanh chóng lấy một bộ xiêm y mới tinh, thay cho Hạ Sơ Thất từ trong ra ngoài, đỡ nàng tới ngồi trước gương đồng trên bàn trang điểm, sau đó bắt tay định chỉnh trang tóc cho nàng.
A ha! Sai rồi.
Hạ Sơ Thất muốn làm mai, hôm nay tâm tình nàng tốt, dõng dạc nói xong thì lại một lần nữa đẩy Tinh Lam đang ngây ra như phỗng một cái rồi bắt tay sau lưng, dẫn tiểu nha đầu Thần Hi theo sau, ngâm nga một ca khúc ra khỏi phòng. Nàng thầm nghĩ, làm mai là công cuộc cách mạng trường kỳ, gian khổ hàng đầu, nàng cứ từ từ làm là sẽ được… Ồ, đầu tiên cũng phải thăm dò ý tứ của Trần Cảnh xem sao đã.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Trong đình viện ở vương phủ, gió nhẹ, cây xanh, cảnh xuân, ánh bình minh... đều nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt nàng, đẹp đẽ khiến trong lòng nàng tấu lên một khúc nhạc mà chỉ mình nàng nghe được, xua tan hết ký ức và những chuyện đau thương, chỉ chừa lại một vệt nắng dịu dàng.
Thần Hi ước chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, là nha đầu được quản gia Nguyên Lập tuyển vào phủ Tấn vương ở Bắc Bình, cô bé đã hầu hạ Hạ Sơ Thất ở đây khoảng một năm. Thời gian một năm không dài nhưng cũng không ngắn, nhưng cảm nhận của cô bé về vị vương phi bí ẩn này vẫn chỉ là bí ẩn, giống như khi nàng làm mấy động tác quái dị, lúc thì đá chân, khi thì xoay người vậy… Làm gì giống những hành động mà tiểu thư thế gia có giáo dưỡng có thể làm ra được chứ?
Cô bé không hiểu, nhưng lại không thể vô lễ.
Vâng, nô tỳ biết sai rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.