• 3,440

Chương 809: Vô lại và bất lực (3)



A Thất đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà nàng cũng dám làm xằng làm bậy ư?



Buông thiếp ra,8 thiếp phải kiểm tra một chút!
Hạ Sơ Thất tức giận nhìn hắn.
Như vậy là sao? Làm thế nào?
Không để nàng tự hỏi nữa, hắn đã vội vàng cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng, đè lên người nàng, vây nàng ở trên bàn, giữ tay nàng lại rồi triền miên mà hôn nàng.
Nghe giọng nói u oán lại tràn đầy sự cứng rắn của nàng, Triệu Tôn hơi dừng lại một chút, buông áo giáp trên tay xuống, xoay người lại ôm nàng vào lòng, bàn tay vỗ về sau lưng nàng, không biết là do hắn quá thương yêu nàng hay suy nghĩ sắp phải chia xa quá lớn mà chỉ ôm thôi lại có chút động tình. Hắn cười một tiếng rồi nâng cằm nàng lên, hôn chụt môi nàng rồi cúi đầu nói:
Nếu A Thất không chờ được gia hồi phủ thì để gia tốc chiến tốc thắng là được.

Môi Hạ Sơ Thất bị hắn hôn, nàng còn chưa kịp hiểu ý của hắn trong bốn từ
tốc chiếc tốc thắng
là gì thì hắn đã ôm nàng đi tới chỗ bàn làm việc, vươn tay gạt đống công văn chồng chất trên bàn ra, đặt nàng ngồi xuống rồi vén vạt váy của nàng lên.

Muốn ta dỗ nàng sao?
Hắn cười.
Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt,
Tốt nhất là chàng mau dỗ thiếp đi! Nếu chàng dỗ thiếp tốt thì chưa biết chừng thiếp lại phối hợp để chàng tốc chiến tốc thắng rồi còn đi đó.
Nàng nửa đùa nửa thật đáp, đôi mắt cong lên như trăng non, khóe môi hơi dẩu lên thành một đường cong tuyệt đẹp cực kì thu hút người khác, từng chữ nàng nói ra đều nhẹ nhàng êm ái, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng di động, quấy nhiễu trái tim hắn, khẽ lướt qua thân thể hắn khiến đôi tay đang ôm nàng càng thêm siết chặt, càng thêm động tình.
Triệu Tôn cúi đầu, hôn lên tai nàng,
Ngoan ngoãn nghe lời nà3o, nàng về phủ chờ gia, hoặc tới trấn Quách Âm nghỉ ngơi mấy ngày, xem đội Gai Đỏ của nàng. Chờ gia trở về sẽ cho nàng ăn… Được rồi9, đừng làm loạn nữa, ta phải đi rồi, đám Bính Nhất đang chờ bên ngoài.

Dứt lời, hắn giữ tay nàng lại rồi lại véo má nàng t6heo thói quen, dặn dò,
Mặc dù đã vào xuân nhưng sớm tối trời gió lớn, nàng cần chú ý mặc thêm xiêm y, đừng kén chọn đồ ăn, nàng xe5m nàng gầy như thế nào rồi, đợi gia trở về, nếu nàng vẫn không béo lên thì xem ta sẽ phạt nàng thế nào.


A Thất, là gia không tốt.

Nàng cười híp mắt,
Tốt lắm, dỗ tiếp đi.


Nàng giận sao?


Ừ.
Nàng gật đầu thật mạnh.
Hình như thế thì phải. Trong đầu nàng xẹt qua một loạt hình ảnh, Hạ Sơ Thất nhất thời trở nên tức giận. Nàng hung dữ, trừng mắt nhìn hắn, không ngờ đúng lúc lại chạm phải ánh mắt hắn. Đôi mắt sâu thăm thẳm, giống như giếng cổ không hề thấy đáy, lại giống như thảo nguyên mênh mông cao vời, trong đó ẩn chứa biết bao tâm tình không thể sắp xếp nổi.
Hai người bình tĩnh nhìn nhau.

Chỗ nào nhớ?
Hắn giữ chặt cái eo mềm mại như không có xương của nàng, giọng lại khàn thêm vài phần.
Lỗ tai nàng nóng lên, sao nàng lại không hiểu rõ ý tứ của hắn chứ? Tưởng tượng đến cảnh bên ngoài cách một vách tường còn có một đám người đang đứng nghe, nàng liền không dám để mặc hắn như vậy nữa. Trái tim nàng không ngừng đập
thình thịch
, nàng giãy giụa, muốn gạt tay hắn ra, nhưng trong lúc này, sức lực của nam và nữ rất khác biệt, qua mấy hiệp, nàng liền rơi xuống thế hạ phong, cả người hoàn toàn bị hắn đè ở trên bàn, vạt váy cũng bị kéo xuống bên hông.
Gió nhẹ lướt qua, không gian yên lặng.
Một lúc lâu, Hạ Sơ Thất nhẹ nhàng nhéo hông hắn một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, cất giọng nói mềm nhũn,
Được không? Cho thiếp đi theo chàng, thiếp ở một mình trong phủ buồn chán lắm!

Hạ Sơ Thất xoay người xem thường, thấy hắn bỏ tay mình ra rồi nghiêng người lưu loát trôi chảy mặc áo giáp thân vương đang đặt trên giá lên người mình.
Lẽ nào lúc trước chỉ là ảo giác của nàng thôi sao?
Nàng phát cáu,
Không cần lần nào cũng dùng duy nhất chiêu này để đối phó với thiếp.


Ai bảo nàng là ta chỉ có một chiêu này?


...

Triệu Tôn nghe một đống lời oán giận chỉ vì muốn có một kết quả mà nàng mong muốn thì không khỏi thở dài.

A Thất, nàng có nhớ gia không?


Ừm. Nhớ.
Nàng thành thật thừa nhận.
Lòng hắn đã trở nên mềm nhũn, hắn chần chừ ôm chặt nàng trong lòng, cúi đầu thở dài.

Nàng đó! Sao cứ không chịu nghe lời vậy chứ?


Bên ngoài có người... Này...

Nàng nhỏ giọng nhắc nhở hắn, ngượng ngùng không thôi.
Đối với nàng, hắn luôn luôn không có biện pháp nào từ chối cả, Hạ Sơ Thất biết điều ấy.
Cho nên, khi ở trước mặt Triệu Tôn, chỉ cần nàng muốn là sẽ có thể được như ý nguyện. Thấy bộ dạng kiểu như không biết làm thế nào của hắn, lòng nàng ấm áp, hơi nghiêng đầu, vô tội nhìn hắn nói,
Nào có! Sao lại do thiếp không chịu nghe lời chứ? Chàng nghĩ mà xem, chàng vừa đi một cái là đi hơn hai mươi ngày, biến mất không hề có chút tin tức nào, thiếp ở trong phủ một mình, ngủ cũng không được, ăn cũng không ngon, không chỉ lo lắng cho an nguy của chàng mà còn lo rằng chàng bị người phụ nữ khác bắt cóc, chàng có biết những ngày như thế giày vò thế nào không hả? Chàng thấy đấy, thiếp vất vả lắm mới tới được đây mà Bính Nhất còn không cho thiếp gặp chàng, giờ chàng lại nhấc chân muốn đi, cũng không thèm nói cho thiếp biết là chàng đi đâu, cũng không cho thiếp đi cùng chàng. Thập Cửu ca, nếu là chàng thì chàng sẽ nghĩ gì? Rốt cuộc chàng có còn coi thiếp là người phụ nữ của chàng nữa không?


Đừng mà, lát nữa mà bị người ta phát hiện thì thiếp còn sống được nữa chắc?


Không ai dám tiến vào đâu...

Nàng híp mắt, chống tay lên bàn rồi nhảy xuống ôm hông hắn thật chặt từ phía sau.

Triệu Thập Cửu, thiếp muốn đi theo chàng!


Nàng đừng lên tiếng.
Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp hơn.
Nàng kêu
ưm
một tiếng, vòng tay qua cổ hắn, nhìn thẳng vào gương mặt của hắn.
Nàng sửng sốt, cuối cùng cũng đã phản ứng được mấy lời
tốc chiến tốc thắng
trong miệng Tấn vương điện hạ nói khi nãy là ý gì, nghĩ tới cảnh bên ngoài còn cả một đám người đang chờ đợi thì mặt nàng liền nóng rực, đỏ bừng đến tận mang tai, nàng không biết nên giận hay nên hận hắn nữa.

Triệu Thập Cửu!

Một ngồi ở trên bàn, một đứng ở trước bàn.
Ánh mắt va chạm vào nhau mãnh liệt, không ngừng chém giết.
Hắn dở khóc dở cười, xoa nhẹ lên gương mặt nàng. Làn da bóng loáng, trơn mịn như bạch ngọc của nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, cọ xát vào những nốt chai sần trên tay hắn liền sinh xa cảm giác điện giật vô cùng đặc biệt khiến lòng hắn tê rần.

Được... Vậy để gia dỗ nàng như thế này.


...
Người ta không có tai chắc?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.