• 3,440

Chương 810: Vô lại và bất lực (4)



Chàng bị thương ư?


Nàng kinh ngạc hỏi, nhưng giọng nói lại mang ngữ khí khẳng định, trên gương mặt đỏ bừng của nàng trà8n đầy vẻ tức giận, hay có thể nói là thương tâm.

Bớt ra điều kiện đi!
Hạ Sơ Thất không hay tức giận, nhưng một khi đã tức thì không dễ dỗ tí nào. Hơn nữa, trong lòng nàng đang buồn phiền bởi Triệu Thập Cửu bị trọng thương như vậy mà nàng lại không hề hay biết gì cả.
Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng, trầm mặc một lúc liền vươn tay ôm nàng.

Đáng đời!

Hạ Sơ Thất quở trách hắn một tiếng, lột bỏ từng lớp băng gạc trên người hắn ra, cúi người kiểm tra. Miệng vết thương của hắn sưng đỏ, rõ ràng là đã không xử lý tốt nên hơi nhiễm trùng. Ngoại trừ vết thương dài này ra, trên ngực hắn còn có rất nhiều vết thương cũ ở khắp nơi. Màu sắc của những vết thương đó đã hơi thẫm lại, nằm trên cơ ngực to lớn, săn chắc lại càng khiến hắn thêm vẻ nam tính, nhưng điều này cũng đủ để khiến nàng thêm giận.

Đau đau đau!
Hắn rên rỉ, liếc mắt nhìn trộm nàng.

Bị thương đến thế này mà còn không tự biết thương lấy bản thân mình, còn muốn để người khác đau lòng vì chàng à?
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, càng thêm mạnh tay, giống như không hề quan tâm chuyện hắn đang bị thương, dứt khoát xử lý hẳn hoi xong, nàng mới dời tầm mắt, không thèm nhìn hắn nữa, chỉ dặn dò Tần Hi.

Nói đi, không hết thời gian thì chàng lại trốn tránh.

Hắn dường như đang nhẫn nhịn một loại cảm xúc nào đó, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng rồi thở dài nói,
Lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau chẳng phải lúc đó ta cũng bị thương sao? Cho nên, mấy chuyện bị thương kiểu này cũng như cơm bữa rồi, gia không để vào mắt, A Thất không nên tức giận.


A Thất, nàng đang mưu sát phu quân sao?

Thật ra sức chịu đựng của Triệu Tôn rất lớn, hắn bị thương đã như cơm bữa rồi, mấy vết thương nhỏ bé, đau nhẹ thế này thì hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được. Nhưng khi thấy Hạ Sơ Thất từ đầu tới cuối không hề nói tiếng nào, trên mặt phủ một tầng lạnh lẽo như băng, lúc này mới dỗ để nàng vui vẻ một chút.

Người đâu, gọi y quan tới đây!


Bà cô của tôi, người...
Thấy Bính Nhất và Trịnh Nhị Bảo đẩy cửa ra chạy vào, Triệu Tôn vừa tức giận vừa buồn cười. Nếu đổi lại là lúc bình thường, có lẽ hắn còn có thể ngăn cản một cách hợp tình hợp lý, nhưng lần này vẻ mặt nàng rất lạnh lùng, thật sự khiến người ta vô cùng sợ hãi. Cho dù hắn không muốn bị
nghiệm thân
trước mặt thuộc hạ, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ với nàng.

Lão Tần, bông băng!


Vâng, đây đây đây, vương phi.


Lại đây rồi nói.

Hạ Sơ Thất vẫn còn tức giận, tránh né bàn tay hắn, không chịu tiếp xúc với hắn.
Khuôn mặt anh tuấn của Triệu Tôn đen lại,
Cút!

Gần đây, dưới sự dẫn dắt của Hạ Sơ Thất, đám người này thỉnh thoảng cũng sẽ
không biết lớn nhỏ
mà đùa vui nói giỡn một chút, nhưng lần này Bính Nhất đùa không đúng chỗ, đúng lúc đạp phải cái chân đau của Tấn vương điện hạ nên gặp phải xui xẻo rồi.

A...

Hạ Sơ Thất ra tay hơi mạnh khiến Triệu Tôn không khỏi kêu đau.

Vương phi, gia quả thực không bị thương ở... chỗ đó...

Bính Nhất suy nghĩ quá nhiều rồi, Hạ Sơ Thất muốn bật cười nhưng vẫn cố nín lại.
Cả đám người vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, vâng vâng dạ dạ rời đi.
Hạ Sơ Thất lạnh lùng mím môi, lại tỉ mỉ rửa sạch vết thương trên người hắn một lần nữa, lúc này mới cầm thuốc và bông băng mà Tần Hi đã chuẩn bị lên, sau đó khử trùng vải bố rồi cẩn thận băng bó miệng vết thương cho hắn, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vâng, điện hạ.

Thấy mọi người lần lượt lui xuống rồi rời đi, hắn lại dặn dò Bính Nhất.
Triệu Tôn liếc nhìn cửa phòng, gương mặt từ trước tới nay lúc nào cũng ung dung bình tĩnh của hắn bỗng trở nên lúng túng.

A Thất...


Buông ra, túm làm gì hả?

Dứt lời, nàng hướng về phía cửa phòng hô to.

Một khắc đồng hồ rất ngắn ngủi, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Triệu Tôn kéo tay nàng lại,
Nàng không giận nữa thì ta mới nói.


Các ngươi đều cùng một phe với nhau cả, để ta kiểm tra đã rồi tính.

Từ trước đến nay Hạ Sơ Thất luôn không nghiêm túc, dù nói chuyện hay làm việc cũng đều có vài phần không đứng đắn. Nhưng nàng rất ít khi tức giận, tức giận thành dạng này thì bản thân Triệu Tôn cũng hiếm khi nhìn thấy. Hắn liếc mắt nhìn Bính Nhất, thở dài một tiếng, hổ cái đã ra uy rồi thì không nên trêu chọc nàng làm gì.
Không bao lâu sau, y quan Tần Hi mang hòm thuốc tiến vào phòng.
Khi Tần y quan còn ở kinh sư đã nghe danh của Hạ Sơ Thất nhưng trước giờ chưa từng giao tiếp với nàng, cũng chưa từng thấy bộ dạng tức giận của nàng. Vừa vào phòng, thấy đám người Tấn vương điện hạ đều im lặng không nói gì thì ngẩn người trong phút chốc, không hé răng lấy nửa lời, ông ta chỉ phối hợp với Hạ Sơ Thất lấy băng gạc, lấy thuốc, đầu cúi thấp đến nỗi sắp chạm tới ngực.

Thực sự không sao, nàng không tin thì cứ hỏi Bính Nhất đi.

Bính Nhất đã sớm cứng đờ đứng đó như tượng rồi.

Chờ ta một khắc.

Bính Nhất quay đầu lại, sửng sốt một chút rồi đùa đùa:
Một khắc thôi ư… Đủ cho điện hạ chứ?

Triệu Thập Cửu cười nhẹ, mặc kệ sự khó chịu của nàng mà duỗi tay ôm lấy nàng.
Vài ba lần như thế, Hạ Sơ Thất sợ ảnh hưởng tới miệng vết thương của hắn nên rốt cuộc mềm lòng, để hắn tùy ý ôm nàng ngồi trên đùi hắn, không giãy giụa nữa.

A Thất!

Triệu Tôn ngồi dậy, muốn đỡ nàng.
Tần Hi nhìn thủ pháp thuần thục của nàng tới nhập thần, nghe nàng gọi thì mới phản ứng lại được, vội cầm thuốc đưa tới trước mặt nàng.

Tất cả các ngươi lui xuống đi...
Triệu Tôn nhìn sắc mặt nàng, lông mày nhíu chặt lại.

Chàng giỏi3 lắm! Bị thương nặng như vậy mà vẫn còn giấu thiếp kĩ như thế!

Nàng lạnh mặt, chống vai hắn, để hắn ngồi lên ghế, còn b9ản thân nàng thì nhảy từ trên bàn xuống, thuận tiện thưởng cho hắn một cái nhìn lạnh nhạt. Triệu Tôn muốn kéo nàng lại nhưng lại6 bị nàng gạt tay ra.

Thân mang thương tích thì đừng có nhích tới nhích lui!

Nàng nói xong liền nhìn hắn từ trê5n xuống dưới.
Hắn muốn nói
lát nữa bị người ta nhìn đó
, nhưng rõ ràng là Hạ Sơ Thất không thèm để ý.
Thứ nhất, nàng là một bác sĩ, thứ hai, lúc này nàng đang bực bội không vui, chuyện mà Triệu Thập Cửu càng mất hứng thì nàng càng muốn làm. Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, mím chặt môi rồi trực tiếp kéo lưng quần hắn ra.

Phía dưới có bị thương không?

Triệu Tôn nhìn theo tầm mắt của nàng, trong ánh mắt lạnh lùng xẹt qua ý cười bất đắc dĩ, đang chuẩn bị lắc đầu thì nàng lại không nhịn được nữa, tự mình động thủ định xông vào cởi quần hắn ra,
Bỏ đi, để thiếp tự kiểm tra.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.