• 3,440

Chương 815: Phu thê người xướng kẻ họa (1)


Đoàn người đang nói chuyện thì có một người phụ nữ ra đón, trên đầu nàng ta buộc khăn hoa, trang phục trên người không h8oa lệ, đẹp đẽ quý giá mà đơn giản, sạch sẽ. Hơn nữa, nàng ta có làn da trắng nõn và dáng người xinh đẹp, nên dù mặc y p3hục bình thường cũng vẫn có nét tao nhã lịch sự. Người ta nói, đàn ông nhìn khí phách, phụ nữ nhìn dáng vẻ, ấn tượng đầ9u tiên mà bà chủ này tạo cho Hạ Sơ Thất là nàng ta rất giống Kim Tương Ngọc trong khách điếm Long Môn.


Các vị 6lão gia, muốn nghỉ chân hay ở trọ?


Bà chủ khách điếm liếc đôi mắt đào hoa phong lưu nhìn Triệu Tôn, nhưng Triệ5u Tôn lại không trả lời nàng ta, chỉ có Bính Nhất tiến lên, mỉm cười,
Có bà chủ khách điếm xinh đẹp thế này thì đương nhiên là phải ở trọ rồi.

Triệu Tôn đáp

một tiếng, nhìn sang, phát hiện ánh mắt nàng đang chứa tới mười phần lực sát thương.
Hạ Sơ Thất hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo, nhìn bà chủ khách điếm lắc mông đi xuống rồi mới hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Nhìn nàng ta làm gì? Nhìn thiếp đây này!

Cô nàng này thường nói đánh hắn, nhưng tổng cộng cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, không phải Hầu tử trộm đào thì cũng là Điêu thiền bái nguyệt... Tóm lại đều là mấy chiêu mà không thể để người khác thấy được. Triệu Tôn nghe xong thì nhíu mày, bàn tay ở dưới gầm bàn xoa bóp tay nàng, rồi lại bĩu môi nhìn về phía bà chủ khách điếm biến mất.

Nha đầu lợi hại như vậy, lão gia ta cam bái hạ phong.


Nói rõ đi!
Nàng giận.
Triệu Tôn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng,
Nàng thì đẹp chỗ nào?

Nàng nghiến răng,
Nàng ta thì đẹp chỗ nào?

Triệu Tôn quăng một câu,
Tất nhiên có chỗ đẹp riêng.

Triệu Tôn cầm bát rượu, ánh mắt như có như không liếc trên y phục màu đỏ của y, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần, giọng nói cũng thêm phần trêu tức,
Tam ca cũng không thay đổi gì cả.

Năm đó, chuyện Triệu Tích yêu thích Đông Phương Thanh Huyền rất ít người biết.
Không khéo là cả Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất lại là hai trong số những người đó.
Hạ Sơ Thất hừ một tiếng,
Lão gia, thiếp có thể đánh chàng không?

Triệu Tôn,
... Đánh kiểu gì?

Hạ Sơ Thất chua cả răng,
Quy củ cũ!


Tam ca đúng là xuất quỷ nhập thần, ở nơi này mà cũng có thể gặp được!

Rốt cuộc là có phải tình cờ hay không thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Triệu Tích cũng liếc nhìn hắn một cái rồi cười ha hả, từ chối cho ý kiến.

Ôi, đừng thấy tiểu điếm nhà chúng ta nhỏ mà lầm, chỉ cần các vị nói ra là chúng ta đều có thể làm được, không chỉ hương vị của miền Bắc, mà ngay cả những món ăn trân quý và hiếm lạ trong cung… chúng ta cũng có thể làm được một hai món.

Bà chủ khách điếm còn khoe rằng, dù là con bay trên trời, con bơi dưới nước, thậm chí kể cả những món mà ngự trù trong mới làm được cũng không thể làm khó được nàng ta.
Bính Nhất cười, trưng cầu ý kiến của Triệu Tôn,
Lão gia, người muốn ăn món gì?

Nhiều năm đã trôi qua, trải qua phong ba đoạt vị, lại thêm một loạt biến cố sau khi trở thành phiên vương, năm đó, Triệu Tích từng có cơ hội bước lên ngôi vị hoàng đế thì giờ trên mặt đã có những nếp nhăn mỏng manh, ánh mắt càng trở nên lợi hại, cả người càng thêm thâm trầm.
Y mỉm cười, tầm mắt chuyển từ Triệu Tôn sang gương mặt của Hạ Sơ Thất, lộ ra nụ cười mập mờ:

Chuyện xưa đã qua, người cũ vẫn còn! Lão Thập Cửu, đệ vẫn không thay đổi gì cả.

Được đàn ông khen ngợi là xinh đẹp thì phụ nữ nào mà chẳng vui, bà chủ nghe được thì ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bính Nhất lại có thêm tia sáng lấp lánh. Nàng ta hớn hở quay đầu gọi tiểu nhị, có hai người trẻ tuổi nhanh chóng chạy ra, sắp xếp ngựa cho bọn họ, còn Bính Nhất thì đã dùng mị lực chinh phục được bà chủ khách điếm, được nàng ta tự mình dẫn vào phòng khách.

Mấy vị muốn dùng gì?


Các ngươi có món gì?

Người nọ không phải là Đông Phương Thanh Huyền.
Trên đời này, không phải ai cũng có thể mặc y phục màu đỏ mà có thể đạt được hiệu quả xinh đẹp như yêu tinh của Đông Phương Thanh Huyền, chỉ trong nháy mắt cũng có thể khiến người khác nín thở, hấp dẫn mọi sự chú ý bên ngoài.
Mà thôi, rốt cuộc vẫn không phải!

...
Đây mà gọi là đơn giản với tùy tiện sao?
Khóe miệng Triệu Tôn giật giật, liếc Hạ Sơ Thất vẫn đang tự đắc, thấy nàng vẫn còn tiếp tục nói từng món ăn, lại nhìn bà chủ khách điếm gần như đã hóa đá thì ánh mắt hơi trầm xuống.

Lão gia!
Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn.
Hắn cười,
Ta nói có chỗ đẹp riêng, nàng sẽ nhanh thấy thôi.

Hạ Sơ Thất nhíu mày, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy bà chủ khách điếm quyến rũ này không bưng lên món ăn nàng đã gọi mà lại dẫn một người đàn ông đến đây…
Một bộ quần áo đỏ rực như lửa đập vào mắt nàng, nụ cười trên mặt Hạ Sơ Thất trở nên cứng đờ, giống như bị tia sáng đâm vào mắt, nàng hơi híp mắt nhìn lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Y không phải người ngoài mà chính là người mặc long bào cũng không thể biến thành thái tử, mặc màu đỏ cũng không thể xinh đẹp – Ninh vương Triệu Tích. Hạ Sơ Thất không có mấy thiện cảm với Ninh vương, nhưng nhiều năm không gặp thì chút chán ghét trước đây cũng đã bị thời gian xóa mờ.
Nàng không phải là một người thù dai, ngoại trừ thù mới mà hôm nay y vừa mới chất thêm cho nàng ra… Sao y lại phải mặc đồ màu đỏ chứ? Thật đáng ghét!
Triệu Tôn liếc mắt nhìn Triệu Tích, vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi, dáng ngồi của hắn vẫn ngay ngắn như một pho tượng.
Nàng không thèm để ý mà vuốt tóc, nhìn người đàn ông đi phía sau bà chủ khách điếm quyến rũ kia, nở nụ cười yếu ớt để xóa tan nỗi buồn đang gợn sóng trong lòng do hình bóng màu đỏ kia mang lại rồi lại một lần nữa nhắc nhở chính mình: người chết cũng đã chết rồi, trên đời này, người sống mới là quan trọng nhất.

Lão Thập Cửu, đã lâu không gặp.

Sau tiếng cười cởi mở, người nọ trực tiếp ngồi đối diện bọn họ.

Đi lại mệt mỏi, tùy tiện ăn vài món đơn giản là được rồi.


Xin mời.
Bà chủ dựng lỗ tai lên để lắng nghe.

À, trước hết mỗi người một bát cháo thịt, cháo cần dùng gạo trắng ninh nhừ trước, sau đó dùng nước hầm gà và nước ninh tôm để nấu, thịt cũng phải cắt nhỏ như hạt đậu, lại thêm măng khô, hương tẫn, ruột cây tùng… tất cả băm nhỏ rồi đổ lên mặt cháo, hầm...

Triệu Tôn liếc mắt nhìn về phía Hạ Sơ Thất,
Hỏi nha đầu của lão gia đi.


...

Ở nhà là thê tử, ra cửa lại biến thành nha đầu, Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy bất đắc dĩ cho tình cảnh của mình. Nhưng mà nha đầu cũng có tôn nghiêm của nha đầu, nếu lão gia đã để nha đầu gọi món ăn thì đương nhiên nha đầu cũng không thể khách khí rồi, nàng liếc mắt nhìn Triệu Tôn, lại hớn hở nhìn bà chủ quyến rũ của khách điếm.
Triệu Tích cười khổ một tiếng, dường như rất chật vật khi nhắc lại chuyện cũ, y quay lại vỗ vào tay bà chủ khách điếm.


Ngưng Hương, xuống chuẩn bị đồ ăn đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.