• 3,440

Chương 816: Phu thê người xướng kẻ họa (2)


Hắn và Triệu Tích vẫn đang nói chuyện phiếm, bọn họ là huynh đệ ruột thịt, lẽ ra quan hệ phải khăng khít với nhau mới đúng, thế nhưng giữa 8bọn họ lại che giấu quá nhiều mục đích, khung cảnh này trông vô cùng quỷ dị. Tuy rằng cả hai đều đeo nụ cười trên mặt, nhưng không ai dám 3cam đoan là tiếp theo đây, bọn họ có vừa cười vừa bóp chết đối phương hay không.

Trên phòng khách, một bàn, ba người.

Ngoạ9i trừ Hạ Sơ Thất đang hầu hạ bên cạnh
lão gia
của mình, đám thị vệ còn lại đã tự động ngồi cách xa ra, nhìn qua thì giống như là để trán6h hiềm nghi, để không nghe được lời nói chuyện của các chủ tử, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát một chút thì sẽ thấy đây thật ra là một phương thứ5c phòng vệ cực kì kín kẽ, không chút sơ hở.
() Tết Lỗ Ban: Tết cổ truyền của người Mông Cổ.
Y như cười như không, Triệu Tôn nói,
Nói như vậy thì mạng của lão Thập Cửu đệ hôm nay nằm trong tay Tam ca ư?

Ai cũng biết, Triệu Miên Trạch muốn triệt phiên nên nhất định sẽ hành động với các phiên vương. Nhưng dù cho hắn ta bày mưu tính kế hay dàn xếp đổ tội thì bắt buộc phải có một lý do giải thích để bịt miệng dân chúng.
Có lẽ là chỉ việc hắn có thể khởi binh xuống phía Nam, mưu đồ nhắm thẳng vào kinh sư.
Y không nói gì nữa, Triệu Tôn cũng không đáp lời, chỉ lạnh nhạt mỉm cười.

Lão Tam, nơi này cũng không phải là Đại Ninh.

Ý của hắn muốn nói mặc dù mình có rời khỏi đất phong của mình thì bản thân Triệu Tích cũng đã tự ý rời khỏi đất phong của y, đôi bên lúc này cũng chỉ là người tám lạng kẻ nửa cân mà thôi.
Không ngờ, hắn vừa dứt lời, Triệu Tích lại cười,
Ta và Thập Cửu đệ không giống nhau, lần này ta tới Mạc Bắc, thực ra là do bệ hạ sai sử... Thân mang việc nước đó!

Hai mắt Triệu Tôn híp lại, biểu cảm vẫn lạnh lùng, dáng người vẫn thẳng tắp không có chút dao động nào, chỉ một dải viền tay áo màu đen giống như bị gió thổi mà khẽ lay động một chút.

Lão gia! Chàng ăn đi...

Gọi lão gia thuận miệng thế cơ à? Triệu Tôn

một tiếng, nhìn nàng, không nói gì.
Nàng cũng chỉ cười.
Nhớ năm đó, Ninh vương là nhân vật từng tranh đoạt vị trí kế thừa ngôi báu với Triệu Miên Trạch, giữa hai bọn họ có cả thù mới hận cũ, sao Triệu Miên Trạch lại có thể khoan dung với y vậy chứ?
Ninh vương nhìn biểu cảm của hai người bọn họ thì mỉm cười rồi giải thích,
Lúc trước triều đình phái người tới, ta liền giao tất cả hộ quân của phủ Ninh vương ra để trấn thủ biên cương. Hôm nay ta chỉ là một gã phiên vương tay trắng, ngoại trừ mấy gia đinh hộ viện ở quý phủ thì không còn một binh một tốt, đương nhiên bệ hạ sẽ yên tâm về ta rồi, không có lính thì cả người liền nhẹ nhàng, khỏe re.

Y ngừng một chút, thấy hai người không đáp lại nói:
Tên tiểu nhân đắc chí Ngột Lương Hãn thật sự rất kiêu ngạo, mùng hai tháng tư năm nay, bọn họ muốn ở sông Ngạch Nhĩ Cổ làm tết Lỗ Ban, mời các quốc gia đến đó, bệ hạ thấy ta cách Ngạch Nhĩ Cổ cũng gần... Ha, vậy nên ta mới được nhận hoàng ân, Thập Cửu đệ thì sao?

Mà chuyện Triệu Tôn tự mình rời khỏi đất phong lại là nhược điểm lớn nhất.
Nhưng Triệu Tích lại lắc đầu,
Nếu ta có suy nghĩ ấy thì cần gì phải phiền phức như vậy?

Triệu Tôn mỉm cười nhìn y,
Nếu huynh không có suy nghĩ ấy thì sao lại ở đây?

Món ăn, rượu, trà cũng được mang tới.
Triệu Tôn và Triệu Tích vừa kính nhau vừa đối ẩm, mới nhìn thì bầu không khí rất hòa hợp.
Điểm khác nhau giữa hoàng tử và dân chúng tầm thường là ở đây. Đó là cảm giác ưu việt của người xuất thân hoàng thất, điều này sẽ không vì thời gian hay địa điểm mà thay đổi, bất luận là Triệu Tôn hay Triệu Tích, dù cho bọn họ có đang ngồi giữa sảnh lớn của một khách điếm đơn sơ bình dân như vậy thì vẫn có một loại khí chất khiến người khác phải thần phục.
() Đệ muội: em dâu
Dứt lời, y lại nâng bát lên với Triệu Tôn.

Lão Thập Cửu lần này tới Âm Sơn, chắc hẳn cũng cũng biết tình hình phía Bắc Âm Sơn lúc này thế nào rồi chứ?


Tam ca, ta rót rượu cho huynh.

Hạ Sơ Thất mỉm cười rót rượu, làm việc của nha đầu, song lại xưng hô theo kiểu của em dâu, bộ dạng vô cùng bình thản. Triệu Tích liếc nhìn nàng, trong ánh mắt không còn vẻ khinh thường như hồi mới gặp ở Thanh Cương mấy năm trước, mà còn thêm một tia bội phục.

Đệ muội không cần khách khí, ngươi cứ dùng bữa đi, không cần quan tâm tới hai huynh đệ bọn ta.


Ồ?

Hắn chỉ đáp một tiếng, không nghe ra là vui hay giận.
Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hơi trầm xuống.
Triệu Tích cũng cười,
Lão Thập Cửu quả thật không biết ư?

Triệu Tôn nhíu mày, quay sang thấy Hạ Sơ Thất đang hơi nghiêng đầu thì khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười.

A Thất có biết không?

Nhìn điệu bộ của hai người bọn họ, Triệu Tích cười, lại tiếp tục câu chuyện vừa nãy,
Phiên vương tự mình rời khỏi đất phong có thể bị khép vào tội phản nghịch. Lão Thập Cửu nếu không nắm chắc mười phần thì hẳn là sẽ không mạo hiểm với cái giá lớn như vậy nhỉ? Hành trình tới Âm Sơn lần này, phải chăng vì đệ đã lâm vào tình thế bắt buộc?

Tình thế bắt buộc gì kia?
Có lẽ là chỉ Âm Sơn có một kho báu phú khả địch quốc.
Triệu Miên Trạch vậy mà lại phái người tiến về Mạc Bắc, hơn nữa còn phái Ninh vương, quả thật là bất ngờ.
Trước đó, nàng không thấy Triệu Tôn nhắc tới lần nào nên hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn biết hay là không.
Hôm nay, An vương Triệu Khu và Tương vương Triệu Đống đều đã gặp nạn, Triệu Miên Trạch sao lại
độc sủng
Ninh vương thế này?
Từ trước tới nay, Triệu Tôn luôn là người ít nói, mà một người ít nói thì ưu điểm lớn nhất chính là rất khó để cho người khác có thể bắt được sơ hở trong lời nói của hắn. Lúc này cũng vậy, cho dù Triệu Tích có nói nhiều thế nào thì hắn cũng chẳng đáp lời bao nhiêu, hiện giờ thấy Triệu Tích hỏi vậy thì hắn mới cười nhạt,
Biết thì sao? Mà không biết thì sao?

Lại một câu trả lời không đầu không đuôi, nhưng có thể dẫn đối phương vào tròng một cách đơn giản.
Hạ Sơ Thất thán phục, lại tiếp tục rót rượu thêm thức ăn cho Triệu Thập Cửu, nhìn qua cực kì hiền huệ.
Hạ Sơ Thất nhìn khóe môi của hắn, lắc đầu thật mạnh,
Lão gia, nô tỳ không biết.


Triệu Tôn dở khóc dở cười, yêu thương xoa đầu nàng, lúc này mới nhìn về phía Triệu Tích.


Lão Thập Cửu ngu muội, xin Tam ca chỉ bảo cho.


Triệu Tích trầm ngâm trong phút chốc, giơ bát rượu lên với Triệu Tôn, trầm giọng xuống.


Thập Cửu đệ sao lại là người ngu muội được chứ? Ta nói thật, giờ Tam ca và đệ đã môi hở răng lạnh rồi.


Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau thì cùng mỉm cười.


Thì ra Tam ca muốn liên minh với đệ nên mới đến đây ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.