Chương 1272: Cua đổ đại ca sơn trại (23)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 635 chữ
- 2022-02-10 03:55:08
Mạc Khanh bế Phong Quang rời đi từ cửa sau Ôn Nhu Hương. Ra khỏi nơi tràn đầy mùi son phấn kia, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của cô dưới ánh tr8ăng, trái tim hắn bỗng mềm hơn một chút.
Từ trước đến nay Phong Quang đều không có chút tửu lượng nào, cô nhanh say nhưng lại không dễ 3ngủ, mở hé mắt, cô nấc một cái, hai tay lại ôm lấy mặt hắn, nhíu mày hỏi:
Mạc Khanh, thực sự là huynh sao?
Là ta.
Hiện tại đã là đê9m khuya, trên đường cũng không còn người nào khác. Lúc này, hắn có thể ôm cô chậm rãi bước đi, mà gió đêm cũng có thể khiến cô tỉnh rượu hơn mộ6t chút.
Không làm được chính là không làm được...
Cô thống khổ kêu rên một tiếng,
Ta cũng rất phiền có được không, chẳng qua... có lẽ không lâu nữa, khi ta nhận ra rồi, thì sẽ không tiếp tục quấn lấy huynh nữa đâu.
Nàng cảm thấy điều này có thể sao?
Có nha...
Cô ngáp một cái, gật đầu lười biếng nói:
Có lẽ chờ sau này ta gặp được nam nhân tốt hơn, ta thích hắn, hắn cũng thích ta... A! Đau đau đau!
Cô kêu thảm thiết thành tiếng, đơn giản vì cái tay đặt trên eo cô gia tăng sức lực.
Cô bất mãn nói:
Huynh làm gì vậy?
Ta đang nhắc nhở nàng, đừng có nằm mơ.
Sao huynh lại tới đây? Chẳng phải huynh không để ý tới ta à?
Phong Quang lại đưa tay vòng lên cổ hắn, cọ cọ ngực hắn, cô mơ h5ồ nói:
Ta biết mà, nếu không phải ta mặt dày mày dạn bám theo huynh, huynh đã sớm không thèm để ý đến ta rồi...
Hắn rũ mắt nhìn cô,
Sao lại nghĩ như vậy?
Bởi lúc nào cũng là ta chủ động tìm huynh, chủ động nói chuyện với huynh. Kỳ thật ta không có chút hứng thú nào đối với đám tượng gỗ và dược liệu đó cả... nhưng vì huynh thích, nên ta cũng chỉ có thể đứng cạnh huynh, nhìn huynh làm chuyện huynh thích...
Nói xong, cô lại chẹp miệng tủi thân,
Ta biết mà... Ở trong lòng huynh, ta vẫn không quan trọng bằng đám dược liệu và tượng gỗ đó...
Hắn dừng chân, không khí xung quanh như đột nhiên lạnh xuống.
Phong Quang dán mặt trên ngực hắn, nói với vẻ buồn rầu:
Nhưng ta lại không làm được!
Vẻ mặt băng lạnh của Mạc Khanh dịu xuống, ôm cô tiếp tục bước đi, giọng hắn vẫn bình thản như cũ,
Vì sao không làm được? Hứng thú của nàng tới nhanh, đi cũng nhanh mới phải chứ.
Nếu trong lòng hắn có người khác thì cũng thôi, bởi vì đó ít ra cũng là một người, dù sao cũng có sự sống, nhưng trong lòng hắn lại đều là một đám vật chết. Hắn không thích người sống, như thế khiến cô càng thêm khổ sở.
Mạc Khanh hơi khựng lại, nói:
Nàng có thể lựa chọn từ bỏ, về sau không tới gần ta nữa.
Ta cũng muốn vậy...
Ta đang nằm mơ sao? Đây là tưởng tượng tốt đẹp về cuộc sống tương lai!
Vậy ta khuyên nàng hãy tưởng tượng thứ gì thực tế hơn một chút.
Hắn thấp giọng nói, đáy mắt thâm thúy u ám, khiến người ta cảm thấy sự sợ hãi như nhìn vào vực sâu không đáy vậy,
Nàng dám coi trọng nam nhân nào, ta liền giết kẻ đó, nàng dám coi trọng hai người, ta liền giết một đôi. Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc có nam nhân nào không muốn sống mà vẫn dám đưa nàng đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.