Chương 1279: Cua đổ đại ca sơn trại (30)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 715 chữ
- 2022-02-10 03:56:58
Phong Quang giơ tay đỡ trán,
Ta không muốn giết người, huynh đừng so đo với hắn ở phương diện này chứ.
Không cầ8n so.
Khóe mắt Mạc Khanh hơi cong,
Hắn không phải đối thủ của ta.
Có tự tin... là một chuyện tốt.
Cô không d3ự đoán được, Mạc Khanh thoạt nhìn có vẻ ít nói, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến Đoan Mộc Huyến thì dường như lại thay 9đổi thành một người khác vậy.
Phong Quang ngẩn 5ra, trừng mắt nhìn hắn một cái,
Huynh cũng thật biết chọn lúc mà đưa ra điều kiện.
Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn nhón mũi chân hôn lên môi hắn. Kết thúc nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, khi cô sắp sửa rời môi lại bị hắn ôm lấy, tiến thêm một bước mà hôn sâu hơn.
Một lúc lâu sau, Mạc Khanh vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi cô, trong mắt là hình ảnh phản chiếu gương mặt cô đỏ ửng, tâm tình hắn cực tốt,
Đoan Mộc Huyến nói muốn bắt giữ Kiều Linh đưa về vương phủ, chờ đến khi nha môn có bước tiến triển tiếp theo, sẽ bàn lại vấn đề Kiều Linh có hay không có tội.
Ừm.
Thái độ của Mạc Khanh cực kỳ lãnh đạm.
Phó Hạng không rõ hắn có đang trách mình hay không, liền cẩn thận nói:
Ta tới để tìm Kiều Linh, lại không ngờ...
Phó Hạng và Mạc Khanh đang nói chuyện, Phong Quang cũng lười xen miệng vào. Bỗng nhiên, một con mèo ở ven tường khiến cô chú ý. Cô buông tay đang nắm Mạc Khanh ra, Mạc Khanh thấy cô chỉ ngồi xổm một bên chơi với mèo nên yên tâm mà không quản nữa.
Đưa về vương phủ... bắt giữ?
Đó chẳng phải là đưa về chăm sóc chiều chuộng sao?
Mạc Khanh nói:
Người của nha môn kiêng kị thân phận Tứ vương gia của Đoan Mộc Huyến, chỉ có thể tạm thời để Kiều Linh rời đi.
Thôi được rồi, kết quả này cũng hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của Phong Quang. Đã có Đoan Mộc Huyến ở đó, vậy cô cũng có thể khẳng định rằng Kiều Linh sẽ không sao. Nếu đã xem xong náo nhiệt rồi, cô cũng không còn hứng thú gì mà ở lại đây nữa. Ôm cánh tay hắn, cô ngọt ngào nói:
Chúng ta rời đi thôi.
Quả nhiên đúng là Phó Hạng dùng khinh công bỗng nhiên hạ xuống đất. Hắn đi tới, thấy một nam một nữ trước mặt thân mật như vậy, liền có chút không dám tin tưởng mà xoa mắt.
Mạc Khanh đã hỏi:
Có việc sao?
Ta, ta, ta...
Phó Hạng hơi nói lắp,
Mạc đại ca, không phải ta cố ý dẫn nha đầu này ra ngoài đâu.
Mạc Khanh gật đầu. Bởi người của nha môn đã đi rồi, nên bọn họ cũng không cần quá cẩn thận như khi tới, hơn nữa, vì đột nhiên có người chết ở Ôn Nhu Hương nên tất cả cô nương và đám người hầu đều đang tập trung ở đại sảnh nghe Thu Nương dạy dỗ.
Phong Quang và Mạc Khanh nắm tay nhau, từ tốn đi trên hành lang dài không người. Đột nhiên có một người nam nhân lao đến, Phong Quang hoảng sợ, co người sát vào Mạc Khanh.
Mạc Khanh vuốt đỉnh đầu cô trấn an,
Là Phó Hạng.
Mạc Khanh cười,
Hiện giờ kết quả thương lượng của bọn họ đã có, nàng muốn nghe khô6ng?
Muốn!
Cô chờ mong nhìn hắn.
Nàng hôn ta một cái, ta liền nói cho nàng.
Bên góc tường mọc đầy cỏ dại, Phong Quang tùy tiện ngắt một cây cỏ đuôi chó để đùa mèo. Chỉ chốc lát sau, mèo nhỏ kêu
Meo
một tiếng, có lẽ là cảm thấy phiền, nó đứng lên từ trên mặt đất, vòng qua góc tường chạy đi.
Mạc Khanh chưa từng thả lỏng việc chú ý đến cô mà nhắc nhở,
Phong Quang, đừng đi xa.
Ừm...
Cô vừa đáp lời lại vừa đi tới chỗ ngoặt trên hành lang dài. Cô vịn vào tường khom lưng vươn đầu nhìn ngó, nhưng chỉ vừa nhìn, cô liền bỗng nhiên kêu lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.