Chương 1281: Cua đổ đại ca sơn trại (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 729 chữ
- 2022-02-10 03:56:55
Phó Hạng trực tiếp hỏi:
Cô nương nhà ngươi không bị bệnh chứ?
Cô nương đương nhiên không có bệnh.
Tiểu Ngọc tỏ8 vẻ hơi bất mãn,
Chỉ là cô nương có mục tiêu theo đuổi của riêng mình thôi. Từ sau khi Kiều lão bản tới, nàng liền thườn3g xuyên dạy nhiều thứ cho chúng ta, khiến không ít các cô nương đều có mục tiêu theo đuổi, chúng ta không thể là kiểu nữ 9nhân chỉ biết dựa vào nam nhân, mà phải trở thành một nữ nhân có thể đưa ra yêu cầu và điều kiện đối với nam nhân.
<6br>
Nhưng mà...
Phong Quang cười khô khốc,
Yêu cầu của vị Oanh Oanh cô nương kia, dường như có chút kỳ quái.
Đừng giết nàng ta.
Phong Quang thở dài, kéo tay Mạc Khanh,
Nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương không chịu sống trong thế giới hiện thực thôi, ta không tức giận.
Mạc Khanh do dự một thoáng, rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra. Tiểu Ngọc té ngã trên mặt đất, nàng ta sợ hãi nhìn Mạc Khanh, vội vàng bò dậy chạy trối chết.
Phong Quang nghĩ một chút, trước đây hắn sống một mình tách khỏi đám người kia, còn cả tính tình trầm mặc ít lời kia nữa. Cô lựa chọn tin tưởng.
Bên này dùng ánh mắt giao lưu chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà bên kia Tiểu Ngọc lại bỗng nhiên xúc động,
Cô nương nói yêu cầu của Oanh Oanh cô nương không đúng, chẳng lẽ về sau cô nương muốn gả cho một nam nhân ngựa giống, hàng secondhand, triền miên với thân thể bẩn thỉu kia của hắn à?
Thật ra cô lại muốn nói một câu, Kiều Linh cũng thật có bản lĩnh, thế mà lại có thể biến một đám nữ tử thanh lâu trở nên cực đoan đến vậy. Bản lĩnh tẩy não này quả là đặc biệt mạnh mẽ.
Trước nay Phong Quang vẫn không thích tư tưởng nam quyền, nhưng nếu đổi lại giới tính của Tiểu Ngọc và Oanh Oanh cô nương, khi bọn họ là nam giới, lại yêu cầu chỉ cưới xử nữ mà thôi, vậy người thoạt nhìn có tư tưởng nữ quyền như các nàng, kỳ thật cũng không khác gì tư tưởng nam quyền bị người hiện đại lên án.
Đ5ây chính là cổ đại, nơi mà mười sáu tuổi liền có thể gả chồng, cũng có thể cưới vợ sinh con. Hầu hết nam nhân trước hai mươi tuổi đều đã mất đi lần đầu tiên rồi.
Đợi đã, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, Phong Quang ngẩng đầu nhìn Mạc Khanh. Chỉ một ánh mắt, Mạc Khanh đã có thể biết cô suy nghĩ điều gì, hắn lại dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh nói cho cô, rằng trước đây hắn vẫn chưa từng cảm thấy hứng thú với nữ nhân, nam nhân cũng vậy.
Phong Quang khựng lại, cười tủm tỉm hỏi:
Ngươi gọi ta là gì?
Gọi là đại tẩu đó.
Phó Hạng nhìn Mạc Khanh,
Ta gọi sai sao?
Phong Quang bị hỏi liền ngây ra.
Nháy mắt, thân ảnh màu đen vừa động, Mạc Khanh đã bóp lấy cổ Tiểu Ngọc. Hai mắt hắn híp lại, trong giọng nói lộ vẻ nguy hiểm,
Ngươi vừa nói gì đó?
Mạc Khanh hỏi Phong Quang,
Thật sự không tức giận?
Không tức giận.
Phong Quang lắc đầu, biểu hiện thật sự phóng khoáng,
Nói thật, ta nhìn nàng ta giống như nhìn người đầu óc có bệnh. Dù có tức giận với loại người này thì nàng ta cũng sẽ không nhận ra được bản thân mình kỳ quặc đến đâu.
Điểm khác biệt duy nhất cũng chỉ là giới tính mà thôi.
Phó Hạng vỗ tay,
Đại tẩu hiểu thật thông suốt.
Ta... Khụ khụ...
Hai chân Tiểu Ngọc cách mặt đất một khoảng, nàng ta thống khổ nói:
Công tử tha mạng...
Phó Hạng đứng đó nói mát,
Nữ nhân xuất thân từ Ôn Nhu Hương đúng là không bình thường.
Đương nhiên là không!
Phong Quang vui vẻ ôm lấy Mạc Khanh,
Huynh xem, ngay cả tiểu đệ của huynh cũng đã gọi ta là đại tẩu, vậy khi nào huynh cưới ta đây?
Chờ một chút.
Hắn cười xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.