• 6,566

Chương 1291: Cua đổ đại ca sơn trại (42)


Phong Quang sửng sốt, đột nhiên cảm thấy đau đầu. Cô ôm đầu ngồi trên mặt đất, dường như rất nhiều tạp âm chói tai đang vang lên trong đầ8u óc cô, khiến đầu cô đau đớn khó nhịn.


Làm sao vậy?
Nam nhân đi tới bên cạnh cô, duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó, hắn liền ch3ú ý tới tượng gỗ mà cô nắm chặt trong tay kia. Ánh mắt hắn hơi tối xuống, giọng nói lại càng thêm nhu hòa,
Chỗ nào không thoải mái?


Ta...
Phong Quang rất nhanh ý thức được hắn cách mình quá gần. Cô rút tay mình ra, đứng lên, lại lui ra sau vài bước, không bận 6tâm đến cơn đau đầu mà tức giận nói:
Ai cho phép ngươi chạm vào ta?



Ta thấy Phong Quang không thoải mái, nên mới không đành l5òng mà tiến đến quan tâm. Nếu Phong Quang không thích, vậy ta đây đứng im tại chỗ là được.
Hắn nói được thì làm được, dường như thật sự không định tới gần cô.
Tâm tình Phong Quang chợt có chút kỳ quái, cô hỏi:
Ngươi rốt cuộc là ai?


Ta là…yêu tinh do sen băng ở đây hóa thành.
Hắn chớp chớp mắt, khẽ cười một tiếng,
Phong Quang có thể gọi ta là Thu Thức.

Cô lẩm bẩm,
Vừa rồi chẳng phải ngươi vừa mới nói ngươi tên Mạc Tình sao?


Ta nghĩ cũng đúng, nếu không phải là đồ của hắn, sao Phong Quang lại coi nó như bảo bối vậy đây?
Dưới tán cây mai, hắn cong môi cười nhạt, ôn nhu như ngọc, màn tuyết bay sau lưng kia trong một khắc như đã biến thành nền.
Gió dường như càng lạnh hơn.
Cô không khỏi lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn, im lặng không nói gì.

Vì sao Phong Quang không nói?


Ngươi rất nguy hiểm.

Khóe mắt hắn hơi cong, cười càng càng thêm vô hại,
Trực giác của Phong Quang vẫn mạnh như thế.


Đó là ta đùa nàng thôi, nàng tin thật hả?


Ta còn lâu mới tin.
Cô hừ một tiếng.
Hắn cười,
Nếu Phong Quang nguyện ý tới gần ta một bước, ta có thể nói cho nàng, tượng gỗ trên tay nàng có tác dụng gì.

Cô ngạc nhiên trong chốc lát vì sự quen thuộc trong lời nói kia của hắn,
Ngươi rất hiểu ta sao?


Ta chỉ không hiểu nàng của hiện tại.
Ánh mắt hắn phóng ra xa, tựa như nhìn núi tuyết phía sau cô, cũng tựa như không nhìn gì cả.
Thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự cô độc phát ra từ trên người hắn.
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, lại không dám hoàn toàn tin tưởng.
Hắn bỗng nhiên nói:
Tượng gỗ kia, có vẻ Phong Quang rất quý trọng.


Đây là đồ của Mạc Khanh.
Cô giấu tay đang cầm tượng gỗ ra sau lưng, như thể sợ hắn sẽ đến cướp của mình,
Ta tới nơi này cũng chỉ kịp mang theo một thứ, đương nhiên ta phải quý trọng.


Tượng gỗ chẳng phải là tượng gỗ sao? Ngoại trừ để xem thì còn có tác dụng gì?



Đó đương nhiên là bởi nàng không biết.
Hắn lại cười,
Nếu nàng nguyện ý đến gần hai bước nữa, ta còn có thể nói cho nàng thân phận thật sự của Mạc Khanh.



Thân phận thật sự…của Mạc Khanh?



Muốn biết sao?
Hắn cong môi cười khẽ,
Tất cả mọi chuyện trên thế gian này, không có gì là ta không biết.


Phong Quang nhấp môi suy nghĩ một lát, có lẽ hắn có thể chứng minh Mạc Khanh không phải là ảo tưởng trong đầu cô. Cô theo lời hắn mà đến gần hai bước, vẻ mặt vẫn cực kỳ đề phòng,
Ta đã làm theo lời ngươi rồi đó. Ngươi nói đi.


Hắn vừa lòng cười, chậm rãi nói:
Mạc Khanh chính là Mặc Khanh, hắn là Đại đệ tử đời thứ ba mươi hai của Tiên môn. Tuy trên danh nghĩa hắn là đồ đệ của Tri Vi, nhưng lại do đích thân Tổ sư gia của Tiên môn tự mình dạy dỗ. Mà tượng gỗ trong tay nàng, nàng có biết nó được làm từ loại gỗ gì không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.